Tác giả:

Nụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một…

Chương 315

Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang MangTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một… Khuya.“Nhan Nhan!” Giọng trầm thấp vang lên, Tống Tây Hoa từ trong mơ tỉnh lại.Bên gối, trống không.Anh gấp đến trực tiếp ngồi dậy, ở gần cửa sổ tối đen nhìn thấy 1 cô gái ngồi im lặng như tờ.Tống Tây Hoa nhíu mày, trong lòng kích động như vừa chết đi sống lại. Anh đi đến ôm cô, khàn đặc nói: “Sao lại ngồi đây?”Anh nhớ, bệnh cảm đột nhiên đến vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên hôm qua lúc về, anh không chịu đc ngất đi, bây giờ nằm ở trên giường, cho nên, là cô đưa anh về phòng ngủ nghỉ ngơi?Tầm mắt anh khẽ đổi, rơi trên ly nước và vỉ thuốc bị mở ra, lòng an ổn lại mấy phần.Cô k đi, còn lấy thuốc cho anh uống --- trong lòng cô nhất định có anh, chỉ trc đây bị a tổn thương quá sâu mà thôi.Anh sẽ nghĩ mọi cách, để an ủi lại con tim tổn thương của cô, dù cho dùng cả đời hay tất cả năng lực cho anh cũng không từ!Ánh mắt Tống Nhan trống rỗng, vì trên đêm tối nên không có tiêu cự, thấy anh tỉnh, mặt cô vô tình nói: “Anh tính cứ thế nhốt tôi ở đây?”Lời cô hỏi khiến tứ chi Tống Tây Hoa cứng nhắc.Nhốt? Trong suy nghĩ của cô, hành động của anh không phải vì yêu? Mà là giam cầm?!Miệng anh mang nụ cười khổ, nếu có thể ôm cô như thế, cảm nhận hơi ấm của cô, dù cho bị áp lên tội này anh cũng cam tâm chịu.Cho nên, anh k trả lời cô, mà chuyển chủ đề: “Nhan Nhan, đêm lạnh, đừng 1 mình ngồi ngoài lan can, muốn ngồi, có thể ngồi trên sofa, hoặc là giường, được không?”Tống Nhan nghe anh nói vậy, ánh mắt trống rỗng nhìn về trước, như mất đi linh hồn. Tống Tây Hoa k thích nhìn cô như vậy, rõ ràng ng ở trc mắt, nhưng xa đến anh không thể với tay nắm được.“Câu hỏi của tôi anh chưa trả lời.” Trầm mặc lúc lâu, cô nhàn nhạt hỏi lại, “Anh tính nhốt tôi ở đây hoài, đúng k?”Cơ thể thẳng tắp của Tống Tây Hoa ở sau cô, phản chiếu lên kính, trầm mặc như 1 ngọn núi.Không phải anh k trả lời, mà k biết trả lời thế nào. Lúc a làm những chuyện này, thực sự k nghĩ đến hậu quả, cũng k biết làm sao mới có thể vẹn toàn. Người vốn hệ thống rõ ràng như anh đột nhiên trong đầu trống rỗng chỉ có 1 ý nghĩ là k để cô đi, k thể!Với quan hệ giữa a và cô, nếu anh k ép cô ở lại, cả đời này cô và anh chắc k có khả năng nữa!Nếu, cô và Cố Lạp ở bên nhau, vậy có thể, cả đời này, anh đều k thể gặp lại cô nữa.Mỗi lần nghĩ đến đây, anh đều cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn, đau đến k thể chịu đc….Khi anh nhận thức đc tình cảm của mình đối với Tống Nhan, a thật sự k muốn lỡ mất cô, cho nên, a có thể làm gì? Chỉ có thể lựa chọn trốn tránh câu hỏi của cô.“Buồn ngủ chưa?” Anh thấp giọng nói: ‘Chúng ta đi ngủ?”“A cảm thấy tôi nghĩ đc k?” Tống Nhan cuối cùng quay lại nhìn anh, ánh sáng mơ hồ, nhìn k thấy rõ mặt a, chỉ ẩn hiện cảm nhận được sự trầm buồn dị thường trên ng anh: “Tống Tây Hoa, tôi bây giờ bị anh phi pháp nhốt ở đây, con đang đấu tranh giữa bờ vực sự sống và cái chết, anh cảm thấy tôi có tâm trạng ngủ cùng anh?”Mắt Tống Tây Hoa có chút bi thương, cô rõ ràng là hiểu lầm rồi, anh k hề muốn làm gì cô, chỉ là cô quá tiều tụy, anh rất đau lòng, hi vọng cô có thể nghỉ ngơi nhiều 1 chút…Nhưng anh k giải thích, chỉ lạnh giọng nói: “Cái gì gọi là phi pháp? E là vợ a, a và e ở chung 1 phòng, ngủ chung 1 giường là hợp tình hợp lý, nếu e k đi, thì nói rõ e chọn ngoan ngoãn ở lại, vậy thì đừng chống lại ý của anh, nếu k, a cũng k biết mình sẽ làm gì, dù sao, bây giờ trong lòng e, Tống Tây Hoa anh, k phải là 1 người ác độc bỉ ổi vô sỉ sao? Vậy a cần làm chuyện ng ác nên làm, e nói phải không?”

Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang MangTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một… Khuya.“Nhan Nhan!” Giọng trầm thấp vang lên, Tống Tây Hoa từ trong mơ tỉnh lại.Bên gối, trống không.Anh gấp đến trực tiếp ngồi dậy, ở gần cửa sổ tối đen nhìn thấy 1 cô gái ngồi im lặng như tờ.Tống Tây Hoa nhíu mày, trong lòng kích động như vừa chết đi sống lại. Anh đi đến ôm cô, khàn đặc nói: “Sao lại ngồi đây?”Anh nhớ, bệnh cảm đột nhiên đến vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên hôm qua lúc về, anh không chịu đc ngất đi, bây giờ nằm ở trên giường, cho nên, là cô đưa anh về phòng ngủ nghỉ ngơi?Tầm mắt anh khẽ đổi, rơi trên ly nước và vỉ thuốc bị mở ra, lòng an ổn lại mấy phần.Cô k đi, còn lấy thuốc cho anh uống --- trong lòng cô nhất định có anh, chỉ trc đây bị a tổn thương quá sâu mà thôi.Anh sẽ nghĩ mọi cách, để an ủi lại con tim tổn thương của cô, dù cho dùng cả đời hay tất cả năng lực cho anh cũng không từ!Ánh mắt Tống Nhan trống rỗng, vì trên đêm tối nên không có tiêu cự, thấy anh tỉnh, mặt cô vô tình nói: “Anh tính cứ thế nhốt tôi ở đây?”Lời cô hỏi khiến tứ chi Tống Tây Hoa cứng nhắc.Nhốt? Trong suy nghĩ của cô, hành động của anh không phải vì yêu? Mà là giam cầm?!Miệng anh mang nụ cười khổ, nếu có thể ôm cô như thế, cảm nhận hơi ấm của cô, dù cho bị áp lên tội này anh cũng cam tâm chịu.Cho nên, anh k trả lời cô, mà chuyển chủ đề: “Nhan Nhan, đêm lạnh, đừng 1 mình ngồi ngoài lan can, muốn ngồi, có thể ngồi trên sofa, hoặc là giường, được không?”Tống Nhan nghe anh nói vậy, ánh mắt trống rỗng nhìn về trước, như mất đi linh hồn. Tống Tây Hoa k thích nhìn cô như vậy, rõ ràng ng ở trc mắt, nhưng xa đến anh không thể với tay nắm được.“Câu hỏi của tôi anh chưa trả lời.” Trầm mặc lúc lâu, cô nhàn nhạt hỏi lại, “Anh tính nhốt tôi ở đây hoài, đúng k?”Cơ thể thẳng tắp của Tống Tây Hoa ở sau cô, phản chiếu lên kính, trầm mặc như 1 ngọn núi.Không phải anh k trả lời, mà k biết trả lời thế nào. Lúc a làm những chuyện này, thực sự k nghĩ đến hậu quả, cũng k biết làm sao mới có thể vẹn toàn. Người vốn hệ thống rõ ràng như anh đột nhiên trong đầu trống rỗng chỉ có 1 ý nghĩ là k để cô đi, k thể!Với quan hệ giữa a và cô, nếu anh k ép cô ở lại, cả đời này cô và anh chắc k có khả năng nữa!Nếu, cô và Cố Lạp ở bên nhau, vậy có thể, cả đời này, anh đều k thể gặp lại cô nữa.Mỗi lần nghĩ đến đây, anh đều cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn, đau đến k thể chịu đc….Khi anh nhận thức đc tình cảm của mình đối với Tống Nhan, a thật sự k muốn lỡ mất cô, cho nên, a có thể làm gì? Chỉ có thể lựa chọn trốn tránh câu hỏi của cô.“Buồn ngủ chưa?” Anh thấp giọng nói: ‘Chúng ta đi ngủ?”“A cảm thấy tôi nghĩ đc k?” Tống Nhan cuối cùng quay lại nhìn anh, ánh sáng mơ hồ, nhìn k thấy rõ mặt a, chỉ ẩn hiện cảm nhận được sự trầm buồn dị thường trên ng anh: “Tống Tây Hoa, tôi bây giờ bị anh phi pháp nhốt ở đây, con đang đấu tranh giữa bờ vực sự sống và cái chết, anh cảm thấy tôi có tâm trạng ngủ cùng anh?”Mắt Tống Tây Hoa có chút bi thương, cô rõ ràng là hiểu lầm rồi, anh k hề muốn làm gì cô, chỉ là cô quá tiều tụy, anh rất đau lòng, hi vọng cô có thể nghỉ ngơi nhiều 1 chút…Nhưng anh k giải thích, chỉ lạnh giọng nói: “Cái gì gọi là phi pháp? E là vợ a, a và e ở chung 1 phòng, ngủ chung 1 giường là hợp tình hợp lý, nếu e k đi, thì nói rõ e chọn ngoan ngoãn ở lại, vậy thì đừng chống lại ý của anh, nếu k, a cũng k biết mình sẽ làm gì, dù sao, bây giờ trong lòng e, Tống Tây Hoa anh, k phải là 1 người ác độc bỉ ổi vô sỉ sao? Vậy a cần làm chuyện ng ác nên làm, e nói phải không?”

Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang MangTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một… Khuya.“Nhan Nhan!” Giọng trầm thấp vang lên, Tống Tây Hoa từ trong mơ tỉnh lại.Bên gối, trống không.Anh gấp đến trực tiếp ngồi dậy, ở gần cửa sổ tối đen nhìn thấy 1 cô gái ngồi im lặng như tờ.Tống Tây Hoa nhíu mày, trong lòng kích động như vừa chết đi sống lại. Anh đi đến ôm cô, khàn đặc nói: “Sao lại ngồi đây?”Anh nhớ, bệnh cảm đột nhiên đến vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên hôm qua lúc về, anh không chịu đc ngất đi, bây giờ nằm ở trên giường, cho nên, là cô đưa anh về phòng ngủ nghỉ ngơi?Tầm mắt anh khẽ đổi, rơi trên ly nước và vỉ thuốc bị mở ra, lòng an ổn lại mấy phần.Cô k đi, còn lấy thuốc cho anh uống --- trong lòng cô nhất định có anh, chỉ trc đây bị a tổn thương quá sâu mà thôi.Anh sẽ nghĩ mọi cách, để an ủi lại con tim tổn thương của cô, dù cho dùng cả đời hay tất cả năng lực cho anh cũng không từ!Ánh mắt Tống Nhan trống rỗng, vì trên đêm tối nên không có tiêu cự, thấy anh tỉnh, mặt cô vô tình nói: “Anh tính cứ thế nhốt tôi ở đây?”Lời cô hỏi khiến tứ chi Tống Tây Hoa cứng nhắc.Nhốt? Trong suy nghĩ của cô, hành động của anh không phải vì yêu? Mà là giam cầm?!Miệng anh mang nụ cười khổ, nếu có thể ôm cô như thế, cảm nhận hơi ấm của cô, dù cho bị áp lên tội này anh cũng cam tâm chịu.Cho nên, anh k trả lời cô, mà chuyển chủ đề: “Nhan Nhan, đêm lạnh, đừng 1 mình ngồi ngoài lan can, muốn ngồi, có thể ngồi trên sofa, hoặc là giường, được không?”Tống Nhan nghe anh nói vậy, ánh mắt trống rỗng nhìn về trước, như mất đi linh hồn. Tống Tây Hoa k thích nhìn cô như vậy, rõ ràng ng ở trc mắt, nhưng xa đến anh không thể với tay nắm được.“Câu hỏi của tôi anh chưa trả lời.” Trầm mặc lúc lâu, cô nhàn nhạt hỏi lại, “Anh tính nhốt tôi ở đây hoài, đúng k?”Cơ thể thẳng tắp của Tống Tây Hoa ở sau cô, phản chiếu lên kính, trầm mặc như 1 ngọn núi.Không phải anh k trả lời, mà k biết trả lời thế nào. Lúc a làm những chuyện này, thực sự k nghĩ đến hậu quả, cũng k biết làm sao mới có thể vẹn toàn. Người vốn hệ thống rõ ràng như anh đột nhiên trong đầu trống rỗng chỉ có 1 ý nghĩ là k để cô đi, k thể!Với quan hệ giữa a và cô, nếu anh k ép cô ở lại, cả đời này cô và anh chắc k có khả năng nữa!Nếu, cô và Cố Lạp ở bên nhau, vậy có thể, cả đời này, anh đều k thể gặp lại cô nữa.Mỗi lần nghĩ đến đây, anh đều cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn, đau đến k thể chịu đc….Khi anh nhận thức đc tình cảm của mình đối với Tống Nhan, a thật sự k muốn lỡ mất cô, cho nên, a có thể làm gì? Chỉ có thể lựa chọn trốn tránh câu hỏi của cô.“Buồn ngủ chưa?” Anh thấp giọng nói: ‘Chúng ta đi ngủ?”“A cảm thấy tôi nghĩ đc k?” Tống Nhan cuối cùng quay lại nhìn anh, ánh sáng mơ hồ, nhìn k thấy rõ mặt a, chỉ ẩn hiện cảm nhận được sự trầm buồn dị thường trên ng anh: “Tống Tây Hoa, tôi bây giờ bị anh phi pháp nhốt ở đây, con đang đấu tranh giữa bờ vực sự sống và cái chết, anh cảm thấy tôi có tâm trạng ngủ cùng anh?”Mắt Tống Tây Hoa có chút bi thương, cô rõ ràng là hiểu lầm rồi, anh k hề muốn làm gì cô, chỉ là cô quá tiều tụy, anh rất đau lòng, hi vọng cô có thể nghỉ ngơi nhiều 1 chút…Nhưng anh k giải thích, chỉ lạnh giọng nói: “Cái gì gọi là phi pháp? E là vợ a, a và e ở chung 1 phòng, ngủ chung 1 giường là hợp tình hợp lý, nếu e k đi, thì nói rõ e chọn ngoan ngoãn ở lại, vậy thì đừng chống lại ý của anh, nếu k, a cũng k biết mình sẽ làm gì, dù sao, bây giờ trong lòng e, Tống Tây Hoa anh, k phải là 1 người ác độc bỉ ổi vô sỉ sao? Vậy a cần làm chuyện ng ác nên làm, e nói phải không?”

Chương 315