Tôi là Trần Văn Long, 40 tuổi, là một kẻ nghiện rượu bia và hay hút thuốc lá.
Sau khi nữ hoàng bệ hạ lên ngôi, phụ nữ cũng có thể ra ngoài làm việc như đàn ông. Mân Hạ đeo yêu bài của bổ đầu, ngày ngày đi tuần tra đường phố, tuy phần lớn chỉ đảm nhiệm mấy vụ trộm cắp vặt nhưng từng đó cũng đủ làm cho nàng mỗi ngày đều tươi cười hớn hở.
Tám vị trưởng lão đồng loạt lắc đầu, gương mặt thể hiện chẳng hiểu gì.
Người ăn mày trung niên lúc này lại bẩm :
- Bang chủ, đệ tử Nam hạ nửa tháng trước trên đường đi có gặp Đào trưởng lão một lần tại Thái Nguyên, sau đó thì không thấy xuất hiện nữa.
Y hai mươi tuổi, ngoại hình không có một điểm nào khó nhìn. Kiếm của y đã giết qua những ai y muốn, mười năm trở lại, chỉ có một người có thể thoát khỏi sự truy bắt lẫn truy sát của y.
Tiếng roi rít trong không khí, quất thẳng vào một lão nhân đang cố len về phía trong nhưng vẫn không kịp nhường đường cho bốn vị đại cao thủ Thiên giáo.
Tảng sáng y đã vào rừng và đến mờ tối y mới về đến nhà. Nắng hoặc mưa, tiết trời khô hanh hoặc đông giá, nếp sinh hoạt của Liễu Tam cứ như thế đều đặn trôi đi, không một lần thay đổi.
Tòa "Kiếm trang" hôm nay hoạt náo, với sự có mặt của không biết bao nhiêu kiếm thủ lừng danh đến để chúc thọ vị sư kiếm, nhưng đâu phải ai cũng có dịp, giải những ân oán trong giang hồ, thế mà đột nhiên Sư kiếm Mạc Cự lại tuyên cáo rửa tay gát kiếm qui ẩn khỏi võ lâm.
Trước trán, khuôn mặt và sau đầu đều hằn sâu những nhát kiếm đáng sợ, chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả binh khí quái dị trên tay gã.
Tần Phi cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.
Cô không muốn tiếp tục sống như một cô gái làng chơi.
Mặc Thiên Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, quay người lại.
“Sao, chê ít?”