Nụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một…
Chương 317
Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang MangTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một… Tống Tây Hoa cũng mất đêm k ngủ, đầu đau đến lợi hại, nghe câu này của cô ngây người nửa ngày mới phản ứng lại. Mặt anh đầy căng thẳng, gấp gáp muốn thể hiện rõ thái độ của mình, thậm chí lời nói cũng có chút loạn: “Không… không có, tiểu Hy rất...quan trọng, anh chỉ có 1 đứa con!”Tống Nhan nghe đáp án của anh xong, k nói chuyện, nhắm mắt, sau đó lại mở: “Vậy anh đón bà anh về, trước đây bà đối tốt với tôi, tôi về rồi, muốn gặp bà.”5 năm trước, sau khi cô hết tháng sinh, bà về nhà cũ rồi, nói là nhà hàng xóm có người qua đời, bà về tham gia tang.Sau khi cô gả cho Tống Tây Hoa, bà đối với tốt thật sự, lúc cô sinh con nguy hiểm, bà nói thả hy vọng nhỏ cũng phải bảo vệ mẹ, phần ân tình này cô nhớ.5 năm nay, ở nước ngoài, từng nghĩ đến nhiều lần, nếu lúc đó bà ở đây, có phải sẽ chọn cứu cô và con?Ân tình này, cô phải báo, nhưng cũng ích kỳ, hy vọng sau khi bà đến, có thể khuyên Tống Tây Hoa thả cô và con, dù sao, bà là người thân duy nhất của Tống Tây Hoa, 1 tay nuôi lớn Tống Tây Hoa, lời của bà, Tống Tây Hoa sẽ nghe.“Nhan Nhan, bà đã…” Tống Tây Hoa ngồi dậy, kéo tủ đầu giường ra, lấy tấm ảnh đưa Tống Nhan, là ảnh trắng đen, để trong khung đen, là --- di ảnh!“Sau khi em ôm con nhảy xuống biển, dưới biển vớt được 1 xác nghĩ, mặc đồ của em, mang nhẫn kết hôn của chúng ta, anh k dám đi kiểm tra thi thể, cũng muốn có đc kết quả thi thế là em, liền mang thi thể nữ chôn đi, nhưng bà k biết ở đâu nghe tin, gọi mắng anh 1 trận, liền gấp gáp ngồi xe lên, kết quả, xe ở trên đường cao tốc gặp sự cố, liền…”Nói đến đây, mắt Tống Tây Hoa đau đớn, giọng nghẹn ngào.“Cuộc gọi cuối bà gọi cho a, cũng k tin e và con đã mất, bà kêu anh nhất định mang e và con về nhà, đối với e thật tốt, nói nếu a k làm vậy, bà sẽ chết k nhắm mắt!”Mắt Tống Nhan đầy nước mắt, cô chưa từng nghĩ, bà sẽ đối tốt với cô vậy.Bà vì gấp chạy về mới bị tai nạn, nếu k, bà cơ thể còn khỏe, nhất định sống thêm mấy năm nữa.Bà còn nói, phải thấy cháu trưởng thành, dạy cháu học đếm, còn nói chuyện nhân gian không ghi chép lại cho cháu nghe…“Con….con cũng rất nhớ bà.” Tống Nhan cuối cùng, chỉ có thể nói câu này: “Mộ của bà ở đâu, đợi tình trạng tiểu Hy ổn định, tôi đi viếng thăm bà.”“Bây giờ có thể rồi.” Tống Tây Hoa nói: “Anh đem di thể đi hỏa táng rồi, chôn ở dưới cây hoa quế e đích thân trồng, trước đây bà có nói với anh, bà thích cây đó nhất, nói đợi hoa quế tỏa hương, sẽ làm bánh quế cho e ăn, bà k có người thân khác, anh nghĩ đây là nơi bà thích nhất, tuy bà mất rồi, nhưng anh tin chỉ cần e về, linh hồn của bà cũng sẽ về, nhất định sẽ ở nhà này bảo vệ cho chúng ta.”Liên quan đến linh hồn, Tống Nhan k tin, nhưng lúc này, tình nguyện tin là có.Bà đối tốt với cô, cô còn chưa kịp báo đáp, đương nhiên cô hi vọng bà vẫn còn đây…“Được, bây giờ tôi liền đi!” Tống Nhan quyết định.2 ng rời giường, đi vào trong viện, vừa tới, liền nghe tiếng xe tắt máy.Tống Tây Hoa nhìn cái liền thấy rõ người đàn ông vừa xuống xe ngoài cửa - Cố Lạp. Mặt a trầm xuống, miệng nở nụ cười lạnh, đi vài bước về trc, nói với Tống Nhan: “Hôm nay k đi thăm bà, e lên lầu trc.”Tống Nhan cũng thấy Cố Lạp, lập tức hiểu ý Tống Tây Hoa, miệng nở nụ cười mỉa mai: “Tại sao tôi phải lên lầu? K lẽ bây giờ đến quyền gặp người tôi cũng k có, a k phải luôn miệng nói tôi là nữ chủ nhân của nhà này sao?”Nói xong, cô liền nhìn về hướng Cố Lạp, vẫy tay với Cố Lạp, mới quay đầu nói với Tống Tây Hoa: “Hay là nói, a cảm thấy tôi k gặp đc người, cho nên phải tránh đi?”Tống Tây Hoa nhíu mày, đương nhiên a k phải ý này, chỉ là Cố Lạp là tình địch lớn nhất của anh, từ trong tim anh k muốn Tống Nhan tiếp xúc nhiều với Cố Lạp, nhưng nếu Tống Nhan kiên trì….
Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang MangTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một… Tống Tây Hoa cũng mất đêm k ngủ, đầu đau đến lợi hại, nghe câu này của cô ngây người nửa ngày mới phản ứng lại. Mặt anh đầy căng thẳng, gấp gáp muốn thể hiện rõ thái độ của mình, thậm chí lời nói cũng có chút loạn: “Không… không có, tiểu Hy rất...quan trọng, anh chỉ có 1 đứa con!”Tống Nhan nghe đáp án của anh xong, k nói chuyện, nhắm mắt, sau đó lại mở: “Vậy anh đón bà anh về, trước đây bà đối tốt với tôi, tôi về rồi, muốn gặp bà.”5 năm trước, sau khi cô hết tháng sinh, bà về nhà cũ rồi, nói là nhà hàng xóm có người qua đời, bà về tham gia tang.Sau khi cô gả cho Tống Tây Hoa, bà đối với tốt thật sự, lúc cô sinh con nguy hiểm, bà nói thả hy vọng nhỏ cũng phải bảo vệ mẹ, phần ân tình này cô nhớ.5 năm nay, ở nước ngoài, từng nghĩ đến nhiều lần, nếu lúc đó bà ở đây, có phải sẽ chọn cứu cô và con?Ân tình này, cô phải báo, nhưng cũng ích kỳ, hy vọng sau khi bà đến, có thể khuyên Tống Tây Hoa thả cô và con, dù sao, bà là người thân duy nhất của Tống Tây Hoa, 1 tay nuôi lớn Tống Tây Hoa, lời của bà, Tống Tây Hoa sẽ nghe.“Nhan Nhan, bà đã…” Tống Tây Hoa ngồi dậy, kéo tủ đầu giường ra, lấy tấm ảnh đưa Tống Nhan, là ảnh trắng đen, để trong khung đen, là --- di ảnh!“Sau khi em ôm con nhảy xuống biển, dưới biển vớt được 1 xác nghĩ, mặc đồ của em, mang nhẫn kết hôn của chúng ta, anh k dám đi kiểm tra thi thể, cũng muốn có đc kết quả thi thế là em, liền mang thi thể nữ chôn đi, nhưng bà k biết ở đâu nghe tin, gọi mắng anh 1 trận, liền gấp gáp ngồi xe lên, kết quả, xe ở trên đường cao tốc gặp sự cố, liền…”Nói đến đây, mắt Tống Tây Hoa đau đớn, giọng nghẹn ngào.“Cuộc gọi cuối bà gọi cho a, cũng k tin e và con đã mất, bà kêu anh nhất định mang e và con về nhà, đối với e thật tốt, nói nếu a k làm vậy, bà sẽ chết k nhắm mắt!”Mắt Tống Nhan đầy nước mắt, cô chưa từng nghĩ, bà sẽ đối tốt với cô vậy.Bà vì gấp chạy về mới bị tai nạn, nếu k, bà cơ thể còn khỏe, nhất định sống thêm mấy năm nữa.Bà còn nói, phải thấy cháu trưởng thành, dạy cháu học đếm, còn nói chuyện nhân gian không ghi chép lại cho cháu nghe…“Con….con cũng rất nhớ bà.” Tống Nhan cuối cùng, chỉ có thể nói câu này: “Mộ của bà ở đâu, đợi tình trạng tiểu Hy ổn định, tôi đi viếng thăm bà.”“Bây giờ có thể rồi.” Tống Tây Hoa nói: “Anh đem di thể đi hỏa táng rồi, chôn ở dưới cây hoa quế e đích thân trồng, trước đây bà có nói với anh, bà thích cây đó nhất, nói đợi hoa quế tỏa hương, sẽ làm bánh quế cho e ăn, bà k có người thân khác, anh nghĩ đây là nơi bà thích nhất, tuy bà mất rồi, nhưng anh tin chỉ cần e về, linh hồn của bà cũng sẽ về, nhất định sẽ ở nhà này bảo vệ cho chúng ta.”Liên quan đến linh hồn, Tống Nhan k tin, nhưng lúc này, tình nguyện tin là có.Bà đối tốt với cô, cô còn chưa kịp báo đáp, đương nhiên cô hi vọng bà vẫn còn đây…“Được, bây giờ tôi liền đi!” Tống Nhan quyết định.2 ng rời giường, đi vào trong viện, vừa tới, liền nghe tiếng xe tắt máy.Tống Tây Hoa nhìn cái liền thấy rõ người đàn ông vừa xuống xe ngoài cửa - Cố Lạp. Mặt a trầm xuống, miệng nở nụ cười lạnh, đi vài bước về trc, nói với Tống Nhan: “Hôm nay k đi thăm bà, e lên lầu trc.”Tống Nhan cũng thấy Cố Lạp, lập tức hiểu ý Tống Tây Hoa, miệng nở nụ cười mỉa mai: “Tại sao tôi phải lên lầu? K lẽ bây giờ đến quyền gặp người tôi cũng k có, a k phải luôn miệng nói tôi là nữ chủ nhân của nhà này sao?”Nói xong, cô liền nhìn về hướng Cố Lạp, vẫy tay với Cố Lạp, mới quay đầu nói với Tống Tây Hoa: “Hay là nói, a cảm thấy tôi k gặp đc người, cho nên phải tránh đi?”Tống Tây Hoa nhíu mày, đương nhiên a k phải ý này, chỉ là Cố Lạp là tình địch lớn nhất của anh, từ trong tim anh k muốn Tống Nhan tiếp xúc nhiều với Cố Lạp, nhưng nếu Tống Nhan kiên trì….
Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang MangTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNụ hôn của anh không ngừng rơi trên mặt của người phụ nữ, trên tai, trên cổ, một đường hướng xuống, rơi trên đỉnh núi mềm mại kia...... Người phụ nữ hít vào một ngụm khí lạnh, càng dùng sức giãy giụa, nhưng bởi vì vốn ở trong nước, thân thể đều sắp bị đông cứng, lại bị tên đàn ông mạnh mẽ đè ép, làm sao thoát được? Càng giãy giụa nhưng không còn chút sức lực nào. Tay của người đàn ông, lại thừa cơ chen vào giữa hai chân người phụ nữ, ngón tay thon dài càng thâm nhập vào nơi tư mật mà người phụ nữ chưa hề bị bất kì kẻ nào chạm qua! “Không...... Dừng tay!” Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nâng người lên, cắn vào vai người đàn ông. Cắn vào trong da thịt, có mùi máu tươi mặn mặn lan ra giữa môi và răng của cô. Người đàn ông đau đến khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn chưa buông người phụ nữ ra. Cái nóng cứng rắn chống đỡ ngay lối vào, dùng sức đâm về phía trước một cái! “A!” Cơn đau như bị xé rách khiến cho người phụ nữ bỗng dưng thả lỏng răng, một khuôn mặt nhỏ thanh lệ nhăn thành một… Tống Tây Hoa cũng mất đêm k ngủ, đầu đau đến lợi hại, nghe câu này của cô ngây người nửa ngày mới phản ứng lại. Mặt anh đầy căng thẳng, gấp gáp muốn thể hiện rõ thái độ của mình, thậm chí lời nói cũng có chút loạn: “Không… không có, tiểu Hy rất...quan trọng, anh chỉ có 1 đứa con!”Tống Nhan nghe đáp án của anh xong, k nói chuyện, nhắm mắt, sau đó lại mở: “Vậy anh đón bà anh về, trước đây bà đối tốt với tôi, tôi về rồi, muốn gặp bà.”5 năm trước, sau khi cô hết tháng sinh, bà về nhà cũ rồi, nói là nhà hàng xóm có người qua đời, bà về tham gia tang.Sau khi cô gả cho Tống Tây Hoa, bà đối với tốt thật sự, lúc cô sinh con nguy hiểm, bà nói thả hy vọng nhỏ cũng phải bảo vệ mẹ, phần ân tình này cô nhớ.5 năm nay, ở nước ngoài, từng nghĩ đến nhiều lần, nếu lúc đó bà ở đây, có phải sẽ chọn cứu cô và con?Ân tình này, cô phải báo, nhưng cũng ích kỳ, hy vọng sau khi bà đến, có thể khuyên Tống Tây Hoa thả cô và con, dù sao, bà là người thân duy nhất của Tống Tây Hoa, 1 tay nuôi lớn Tống Tây Hoa, lời của bà, Tống Tây Hoa sẽ nghe.“Nhan Nhan, bà đã…” Tống Tây Hoa ngồi dậy, kéo tủ đầu giường ra, lấy tấm ảnh đưa Tống Nhan, là ảnh trắng đen, để trong khung đen, là --- di ảnh!“Sau khi em ôm con nhảy xuống biển, dưới biển vớt được 1 xác nghĩ, mặc đồ của em, mang nhẫn kết hôn của chúng ta, anh k dám đi kiểm tra thi thể, cũng muốn có đc kết quả thi thế là em, liền mang thi thể nữ chôn đi, nhưng bà k biết ở đâu nghe tin, gọi mắng anh 1 trận, liền gấp gáp ngồi xe lên, kết quả, xe ở trên đường cao tốc gặp sự cố, liền…”Nói đến đây, mắt Tống Tây Hoa đau đớn, giọng nghẹn ngào.“Cuộc gọi cuối bà gọi cho a, cũng k tin e và con đã mất, bà kêu anh nhất định mang e và con về nhà, đối với e thật tốt, nói nếu a k làm vậy, bà sẽ chết k nhắm mắt!”Mắt Tống Nhan đầy nước mắt, cô chưa từng nghĩ, bà sẽ đối tốt với cô vậy.Bà vì gấp chạy về mới bị tai nạn, nếu k, bà cơ thể còn khỏe, nhất định sống thêm mấy năm nữa.Bà còn nói, phải thấy cháu trưởng thành, dạy cháu học đếm, còn nói chuyện nhân gian không ghi chép lại cho cháu nghe…“Con….con cũng rất nhớ bà.” Tống Nhan cuối cùng, chỉ có thể nói câu này: “Mộ của bà ở đâu, đợi tình trạng tiểu Hy ổn định, tôi đi viếng thăm bà.”“Bây giờ có thể rồi.” Tống Tây Hoa nói: “Anh đem di thể đi hỏa táng rồi, chôn ở dưới cây hoa quế e đích thân trồng, trước đây bà có nói với anh, bà thích cây đó nhất, nói đợi hoa quế tỏa hương, sẽ làm bánh quế cho e ăn, bà k có người thân khác, anh nghĩ đây là nơi bà thích nhất, tuy bà mất rồi, nhưng anh tin chỉ cần e về, linh hồn của bà cũng sẽ về, nhất định sẽ ở nhà này bảo vệ cho chúng ta.”Liên quan đến linh hồn, Tống Nhan k tin, nhưng lúc này, tình nguyện tin là có.Bà đối tốt với cô, cô còn chưa kịp báo đáp, đương nhiên cô hi vọng bà vẫn còn đây…“Được, bây giờ tôi liền đi!” Tống Nhan quyết định.2 ng rời giường, đi vào trong viện, vừa tới, liền nghe tiếng xe tắt máy.Tống Tây Hoa nhìn cái liền thấy rõ người đàn ông vừa xuống xe ngoài cửa - Cố Lạp. Mặt a trầm xuống, miệng nở nụ cười lạnh, đi vài bước về trc, nói với Tống Nhan: “Hôm nay k đi thăm bà, e lên lầu trc.”Tống Nhan cũng thấy Cố Lạp, lập tức hiểu ý Tống Tây Hoa, miệng nở nụ cười mỉa mai: “Tại sao tôi phải lên lầu? K lẽ bây giờ đến quyền gặp người tôi cũng k có, a k phải luôn miệng nói tôi là nữ chủ nhân của nhà này sao?”Nói xong, cô liền nhìn về hướng Cố Lạp, vẫy tay với Cố Lạp, mới quay đầu nói với Tống Tây Hoa: “Hay là nói, a cảm thấy tôi k gặp đc người, cho nên phải tránh đi?”Tống Tây Hoa nhíu mày, đương nhiên a k phải ý này, chỉ là Cố Lạp là tình địch lớn nhất của anh, từ trong tim anh k muốn Tống Nhan tiếp xúc nhiều với Cố Lạp, nhưng nếu Tống Nhan kiên trì….