Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 46: “Lang băm!”

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Triệu chứng của loại bệnh nhân này chính là mạch tượng vô lực, lưỡi trảng nhạt, thân nhiệt cao nhưng lại muốn mặc thêm áo, khát nước nhưng không muốn uống, vừa vặn giống với tình hình của cô bé.Chẳng qua loại dấu hiệu này không thường thấy, Lý Tuyền sơ sẩy một cái liền chẩn đoán sai.Nhưng mà, đối mặt với sự hung hăng của Lục Vân, Lý Tuyền lại cần răng một cái, nói: "Nói bậy, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”Ban đầu mọi người thấy Lục Vân lý luận säc bản, cũng cho răng hẳn nói là thật, nhưng sau khi nghe được những lờinày của Lý Tuyền, lại cảm thấy Lục Vân đang nói nhảm.Ngay cả bác sĩ Lý cũng chưa từng nghe nói qua khẳng định tên này đang nói bậy.Thần sắc Lục Vân lạnh lùng, thất vọng läc đầu nói: "Lang băm, ông quả thực là sỉ nhục của ngành y”Nếu như Lý Tuyền biết sai có thể sửa, ngược lại còn không có gì, vốn y học chính là cần không ngừng tích lũy kinhnghiệm, ai cũng có lúc phạm sai lầm.Nhưng Lý Tuyền này, rõ ràng sai rồi, lại còn sống chết không thừa nhận.Hăn không xứng đáng làm bác sĩ. “Cậu nói ai là lang băm?”Lý Tuyền vừa nghe Lục Vân mảng hẳn là lang băm, nhất thời liền tức giận.Lục Vân lại măng: "Măng ông là lang băm.” “Cậu lặp lại lần nữa đi?”“Lang băm!”Lý Tuyền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa muốn xông lên đánh nhau với Lục Vân, nhưng vừa nhìn khí thế này của Lục Vân, lại lập tức sợ hãi.Lục Vân lười quan tâm hắn ta, xoay người nói với người phụ nữ: "Cô ơi, đơn thuốc canh Bạch Hổ thật sự không thể uống, tôi giúp cô đổi đơn thuốc khác!"“Tôi nói có thể uống là có thể uống!”Lý Tuyên lớn tiếng nói, nhưng vừa dứt lời, lại đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.“Không có uống chỉ có ăn tát thôi.”Nhưng vừa rồi Lục Vân đang quan sát ngón trỏ của cô bé thì phát hiện, bệnh tình của cô bé đã vô cùng nghiêm trọng, căn bản không cho phép trì hoãn thêm một lát nữa.Hoa văn ngón trỏ của trẻ em từ trong ra ngoài, có thể chia làm ba cửa gió, khí, mệnh, càng ra ngoài thì bệnh càng nặng.Mà hoa văn trên ngón trỏ cô bé, đã lan đến đầu ngón tay, đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.Cho nên đơn thuốc canh Bạch Hổ này ăn vào, chính là giết người.

Triệu chứng của loại bệnh nhân này chính là mạch tượng vô lực, lưỡi trảng nhạt, thân nhiệt cao nhưng lại muốn mặc thêm áo, khát nước nhưng không muốn uống, vừa vặn giống với tình hình của cô bé.

Chẳng qua loại dấu hiệu này không thường thấy, Lý Tuyền sơ sẩy một cái liền chẩn đoán sai.

Nhưng mà, đối mặt với sự hung hăng của Lục Vân, Lý Tuyền lại cần răng một cái, nói: "Nói bậy, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”

Ban đầu mọi người thấy Lục Vân lý luận säc bản, cũng cho răng hẳn nói là thật, nhưng sau khi nghe được những lời

này của Lý Tuyền, lại cảm thấy Lục Vân đang nói nhảm.

Ngay cả bác sĩ Lý cũng chưa từng nghe nói qua khẳng định tên này đang nói bậy.

Thần sắc Lục Vân lạnh lùng, thất vọng läc đầu nói: "Lang băm, ông quả thực là sỉ nhục của ngành y”

Nếu như Lý Tuyền biết sai có thể sửa, ngược lại còn không có gì, vốn y học chính là cần không ngừng tích lũy kinh

nghiệm, ai cũng có lúc phạm sai lầm.

Nhưng Lý Tuyền này, rõ ràng sai rồi, lại còn sống chết không thừa nhận.

Hăn không xứng đáng làm bác sĩ. “Cậu nói ai là lang băm?”

Lý Tuyền vừa nghe Lục Vân mảng hẳn là lang băm, nhất thời liền tức giận.

Lục Vân lại măng: "Măng ông là lang băm.” “Cậu lặp lại lần nữa đi?”

“Lang băm!”

Lý Tuyền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa muốn xông lên đánh nhau với Lục Vân, nhưng vừa nhìn khí thế này của Lục Vân, lại lập tức sợ hãi.

Lục Vân lười quan tâm hắn ta, xoay người nói với người phụ nữ: "Cô ơi, đơn thuốc canh Bạch Hổ thật sự không thể uống, tôi giúp cô đổi đơn thuốc khác!"

“Tôi nói có thể uống là có thể uống!”

Lý Tuyên lớn tiếng nói, nhưng vừa dứt lời, lại đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.

“Không có uống chỉ có ăn tát thôi.”

Nhưng vừa rồi Lục Vân đang quan sát ngón trỏ của cô bé thì phát hiện, bệnh tình của cô bé đã vô cùng nghiêm trọng, căn bản không cho phép trì hoãn thêm một lát nữa.

Hoa văn ngón trỏ của trẻ em từ trong ra ngoài, có thể chia làm ba cửa gió, khí, mệnh, càng ra ngoài thì bệnh càng nặng.

Mà hoa văn trên ngón trỏ cô bé, đã lan đến đầu ngón tay, đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Cho nên đơn thuốc canh Bạch Hổ này ăn vào, chính là giết người.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Triệu chứng của loại bệnh nhân này chính là mạch tượng vô lực, lưỡi trảng nhạt, thân nhiệt cao nhưng lại muốn mặc thêm áo, khát nước nhưng không muốn uống, vừa vặn giống với tình hình của cô bé.Chẳng qua loại dấu hiệu này không thường thấy, Lý Tuyền sơ sẩy một cái liền chẩn đoán sai.Nhưng mà, đối mặt với sự hung hăng của Lục Vân, Lý Tuyền lại cần răng một cái, nói: "Nói bậy, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”Ban đầu mọi người thấy Lục Vân lý luận säc bản, cũng cho răng hẳn nói là thật, nhưng sau khi nghe được những lờinày của Lý Tuyền, lại cảm thấy Lục Vân đang nói nhảm.Ngay cả bác sĩ Lý cũng chưa từng nghe nói qua khẳng định tên này đang nói bậy.Thần sắc Lục Vân lạnh lùng, thất vọng läc đầu nói: "Lang băm, ông quả thực là sỉ nhục của ngành y”Nếu như Lý Tuyền biết sai có thể sửa, ngược lại còn không có gì, vốn y học chính là cần không ngừng tích lũy kinhnghiệm, ai cũng có lúc phạm sai lầm.Nhưng Lý Tuyền này, rõ ràng sai rồi, lại còn sống chết không thừa nhận.Hăn không xứng đáng làm bác sĩ. “Cậu nói ai là lang băm?”Lý Tuyền vừa nghe Lục Vân mảng hẳn là lang băm, nhất thời liền tức giận.Lục Vân lại măng: "Măng ông là lang băm.” “Cậu lặp lại lần nữa đi?”“Lang băm!”Lý Tuyền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa muốn xông lên đánh nhau với Lục Vân, nhưng vừa nhìn khí thế này của Lục Vân, lại lập tức sợ hãi.Lục Vân lười quan tâm hắn ta, xoay người nói với người phụ nữ: "Cô ơi, đơn thuốc canh Bạch Hổ thật sự không thể uống, tôi giúp cô đổi đơn thuốc khác!"“Tôi nói có thể uống là có thể uống!”Lý Tuyên lớn tiếng nói, nhưng vừa dứt lời, lại đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.“Không có uống chỉ có ăn tát thôi.”Nhưng vừa rồi Lục Vân đang quan sát ngón trỏ của cô bé thì phát hiện, bệnh tình của cô bé đã vô cùng nghiêm trọng, căn bản không cho phép trì hoãn thêm một lát nữa.Hoa văn ngón trỏ của trẻ em từ trong ra ngoài, có thể chia làm ba cửa gió, khí, mệnh, càng ra ngoài thì bệnh càng nặng.Mà hoa văn trên ngón trỏ cô bé, đã lan đến đầu ngón tay, đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.Cho nên đơn thuốc canh Bạch Hổ này ăn vào, chính là giết người.

Chương 46: “Lang băm!”