Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 94: “Tôi không cần”

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Sắc mặt Lục Vân giả vờ đăm chiêu, nói: "Ách... Quên đi, vừa rồi tôi nói cho vui thôi, không mua nữa đâu!"“Khoan đất”Chủ quán vội vàng gọi Lục Vân lại: "Cậu vừa rồi nói muốn mua, giá cả đều đàm phán xong, làm sao có thể đổi ý đây?"“Tôi không cần”"Không được không được, cậu không thể làm ăn như vậy được, nếu không...... Một trăm năm mươi tệ, thế nào?"Cuối cùng, Lục Vân mua chiếc xe nát này với giá một trăm tệ.'Tôn Cẩm Vinh nghỉ hoặc hỏi: "Lục tiên sinh, cậu mua đống sắt vụn này làm gì?”Chiếc xe đạp này từ giá xe đến dây xích, tất cả đều rỉ sét, căn bản là không dùng được nữa, hoàn toàn là một đống sắc vụn không thua không kém.“Chiếc xe này bán cho đồng nát, phỏng chừng cũng chỉ bán được hai mươi tệ là cùng.”Một trăm đồng, mua bị hố rồi.Lục Vân thần bí cười cười nói: "Tôi tự có cách.”Nói xong liền khiêng xe đạp rời khỏi phố đồ cổ, đi tới một cửa hàng chuyên bán xe đạp cũ, gọi ông chủ cửa hàng tới nói: "Đến đây, giúp tôi sửa bảo bối sét rỉ này cho tôi với.”Ông chủ tiệm đi ra nhìn chiếc xe, nhất thời cả người choáng váng, hai mắt quay tròn.“Xe đạp của cậu hỏng hết rồi, tôi thấy không cần thiết phải khử gỉ, hay là đến cửa hàng của tôi xem những chiếc khác, mặc dù là hàng second hand, nhưng không khác chiếc mới là bao.”“Không cần, tôi thích chiếc này, anh giúp tôi khử gỉ là được rồi!”Ông chủ cửa hàng chưa từng thấy khách hàng nào kì quái như vậy, đi vòng quanh xe đạp quan sát một vòng, sắc mặt trầm xuống: "Nhóc con, tôi thấy cậu không phải tới khử gỉ mà là tới làm khó tôi.”Cái này ấy à.Đừng nói khung xe và dây xích, ngay cả đinh ốc phía trên, cũng không có một cái nào còn dùng được.Cái này còn khử gỉ gì nữa trời.Không phải tới gây sự thì là cái gì?Có thể xuất ra thẻ VỊP chí tôn của Long Quốc thương hội, nói rõ thân phận của Lục Vân không tầm thường, vậy vì sao hẳn còn kiên trì khử gỉ cho chiếc xe đạp rách nát này? Chứng †ỏ chiếc xe đạp này rất quan trọng với hẳn!Nói không chừng là ông nội người ta lúc qua đời đã truyền lại ?Cách tiêu tiền của người giàu thường rất kì quặc.Ông chủ tiệm nghĩ không nên dễ dàng đắc tội Lục Vân, đang chuẩn bị bắt tay vào làm, nhưng lúc này, vợ chủ tiệm lại đột nhiên kéo anh ta đến một góc, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy, thẻ này của cậu ta có thể là thẻ ăn trộm.”

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Sắc mặt Lục Vân giả vờ đăm chiêu, nói: "Ách... Quên đi, vừa rồi tôi nói cho vui thôi, không mua nữa đâu!"“Khoan đất”Chủ quán vội vàng gọi Lục Vân lại: "Cậu vừa rồi nói muốn mua, giá cả đều đàm phán xong, làm sao có thể đổi ý đây?"“Tôi không cần”"Không được không được, cậu không thể làm ăn như vậy được, nếu không...... Một trăm năm mươi tệ, thế nào?"Cuối cùng, Lục Vân mua chiếc xe nát này với giá một trăm tệ.'Tôn Cẩm Vinh nghỉ hoặc hỏi: "Lục tiên sinh, cậu mua đống sắt vụn này làm gì?”Chiếc xe đạp này từ giá xe đến dây xích, tất cả đều rỉ sét, căn bản là không dùng được nữa, hoàn toàn là một đống sắc vụn không thua không kém.“Chiếc xe này bán cho đồng nát, phỏng chừng cũng chỉ bán được hai mươi tệ là cùng.”Một trăm đồng, mua bị hố rồi.Lục Vân thần bí cười cười nói: "Tôi tự có cách.”Nói xong liền khiêng xe đạp rời khỏi phố đồ cổ, đi tới một cửa hàng chuyên bán xe đạp cũ, gọi ông chủ cửa hàng tới nói: "Đến đây, giúp tôi sửa bảo bối sét rỉ này cho tôi với.”Ông chủ tiệm đi ra nhìn chiếc xe, nhất thời cả người choáng váng, hai mắt quay tròn.“Xe đạp của cậu hỏng hết rồi, tôi thấy không cần thiết phải khử gỉ, hay là đến cửa hàng của tôi xem những chiếc khác, mặc dù là hàng second hand, nhưng không khác chiếc mới là bao.”“Không cần, tôi thích chiếc này, anh giúp tôi khử gỉ là được rồi!”Ông chủ cửa hàng chưa từng thấy khách hàng nào kì quái như vậy, đi vòng quanh xe đạp quan sát một vòng, sắc mặt trầm xuống: "Nhóc con, tôi thấy cậu không phải tới khử gỉ mà là tới làm khó tôi.”Cái này ấy à.Đừng nói khung xe và dây xích, ngay cả đinh ốc phía trên, cũng không có một cái nào còn dùng được.Cái này còn khử gỉ gì nữa trời.Không phải tới gây sự thì là cái gì?Có thể xuất ra thẻ VỊP chí tôn của Long Quốc thương hội, nói rõ thân phận của Lục Vân không tầm thường, vậy vì sao hẳn còn kiên trì khử gỉ cho chiếc xe đạp rách nát này? Chứng †ỏ chiếc xe đạp này rất quan trọng với hẳn!Nói không chừng là ông nội người ta lúc qua đời đã truyền lại ?Cách tiêu tiền của người giàu thường rất kì quặc.Ông chủ tiệm nghĩ không nên dễ dàng đắc tội Lục Vân, đang chuẩn bị bắt tay vào làm, nhưng lúc này, vợ chủ tiệm lại đột nhiên kéo anh ta đến một góc, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy, thẻ này của cậu ta có thể là thẻ ăn trộm.”

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Sắc mặt Lục Vân giả vờ đăm chiêu, nói: "Ách... Quên đi, vừa rồi tôi nói cho vui thôi, không mua nữa đâu!"“Khoan đất”Chủ quán vội vàng gọi Lục Vân lại: "Cậu vừa rồi nói muốn mua, giá cả đều đàm phán xong, làm sao có thể đổi ý đây?"“Tôi không cần”"Không được không được, cậu không thể làm ăn như vậy được, nếu không...... Một trăm năm mươi tệ, thế nào?"Cuối cùng, Lục Vân mua chiếc xe nát này với giá một trăm tệ.'Tôn Cẩm Vinh nghỉ hoặc hỏi: "Lục tiên sinh, cậu mua đống sắt vụn này làm gì?”Chiếc xe đạp này từ giá xe đến dây xích, tất cả đều rỉ sét, căn bản là không dùng được nữa, hoàn toàn là một đống sắc vụn không thua không kém.“Chiếc xe này bán cho đồng nát, phỏng chừng cũng chỉ bán được hai mươi tệ là cùng.”Một trăm đồng, mua bị hố rồi.Lục Vân thần bí cười cười nói: "Tôi tự có cách.”Nói xong liền khiêng xe đạp rời khỏi phố đồ cổ, đi tới một cửa hàng chuyên bán xe đạp cũ, gọi ông chủ cửa hàng tới nói: "Đến đây, giúp tôi sửa bảo bối sét rỉ này cho tôi với.”Ông chủ tiệm đi ra nhìn chiếc xe, nhất thời cả người choáng váng, hai mắt quay tròn.“Xe đạp của cậu hỏng hết rồi, tôi thấy không cần thiết phải khử gỉ, hay là đến cửa hàng của tôi xem những chiếc khác, mặc dù là hàng second hand, nhưng không khác chiếc mới là bao.”“Không cần, tôi thích chiếc này, anh giúp tôi khử gỉ là được rồi!”Ông chủ cửa hàng chưa từng thấy khách hàng nào kì quái như vậy, đi vòng quanh xe đạp quan sát một vòng, sắc mặt trầm xuống: "Nhóc con, tôi thấy cậu không phải tới khử gỉ mà là tới làm khó tôi.”Cái này ấy à.Đừng nói khung xe và dây xích, ngay cả đinh ốc phía trên, cũng không có một cái nào còn dùng được.Cái này còn khử gỉ gì nữa trời.Không phải tới gây sự thì là cái gì?Có thể xuất ra thẻ VỊP chí tôn của Long Quốc thương hội, nói rõ thân phận của Lục Vân không tầm thường, vậy vì sao hẳn còn kiên trì khử gỉ cho chiếc xe đạp rách nát này? Chứng †ỏ chiếc xe đạp này rất quan trọng với hẳn!Nói không chừng là ông nội người ta lúc qua đời đã truyền lại ?Cách tiêu tiền của người giàu thường rất kì quặc.Ông chủ tiệm nghĩ không nên dễ dàng đắc tội Lục Vân, đang chuẩn bị bắt tay vào làm, nhưng lúc này, vợ chủ tiệm lại đột nhiên kéo anh ta đến một góc, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy, thẻ này của cậu ta có thể là thẻ ăn trộm.”

Chương 94: “Tôi không cần”