Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 151: “Tà khí!"

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  "Cao Minh, ngài thật cao minh, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra biện pháp này kia chứ, sư phụ không hổ là sư phụ."Hai mắt Dư Hồng Văn sáng ngời, sự ngưỡng mộ dành cho Lục Vân thậm chí còn sâu sắc hơn.Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ giỏi châm cứu, ai ngờ ngay cả kiến thức về dược lý cũng giỏi đến như vậy.Dư Hồng Văn lúc này chỉ muốn hét lên: Sư phụ thật cao minh, xin hãy nhận một lạy từ kẻ hè mọn này!Lục Vân cười nói: "Dư tiên sinh lĩnh hội cũng tốt, tôi chỉ vừa nói qua một chút mà ông đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó.""Là sư phụ dạy tốt." "Là do ông có ngộ tính tốt.""Không, không, không, là do sư phụ dạy tốt hơn."Hai người bọn họ cứ khen nhau một hồi, khiến Thẩm Kim Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt như con chó ngốc.Hai sư đồ các người thật là... thật là không biết xấu hổ...!Sau khi uống thuốc, Thẩm Kim Hoa đưa một tấm danh thiếp mạ vàng cho Lục Vân, nói: "Lục tiên sinh, trước kia tôi không có mắt nhìn đã lỡ xúc phạm cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Khi nào cậu có cơ hội đến thủ phủ tỉnh, cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp đãi cậu chu đáo nhất có thể"Lục Vân thản nhiên cầm lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn sắc. mặt của Thẩm Kim Hoa, nói: "Tôi vốn không định nói nhiều, nếu như Thẩm tiên sinh đã có thành ý như vậy, nên tôi sẽ nói vài lời, sắp tới hãy chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh ông."Thẩm Kim Hoa sững sờ một lúc: "Tại sao Lục thần y lại nói như vậy?”"Bởi vì tôi nhìn thấy giữa lông mày của ông có tà khí."“Tà khí!"Thẩm Kim Hoa lập tức giật mình.Lục Vân gật đầu nhẹ, không nhiều lời nữa, chỉ để lại số điện thoại của mình cho ông ta."Nếu cảm thấy có gì không ổn, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, đương nhiên, chuyện tôi có nhận hay không lại là chuyện khác.""Cám ơn, Lục thần y. "Thẩm Kim Hoa rời khỏi Hạnh Lâm Đường với lòng đầy biết ơn.Dư Hồng Văn lại tò mò hỏi: "Sư phụ, tà khí mà người vừa đề cập là gì vậy?""Không, không, không, sư phụ vẫn là lợi hại nhất."Vài ngày tiếp theo mọi chuyện đều bình an vô sự, Lục Vân cũng có chút thời gian rảnh rỗi đến Hạnh Lâm Đường, giúp đỡ xem bệnh.Đương nhiên.Niềm vui lớn nhất của hắn chính là dạy châm pháp cho chị hai.

"Cao Minh, ngài thật cao minh, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra biện pháp này kia chứ, sư phụ không hổ là sư phụ."

Hai mắt Dư Hồng Văn sáng ngời, sự ngưỡng mộ dành cho Lục Vân thậm chí còn sâu sắc hơn.

Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ giỏi châm cứu, ai ngờ ngay cả kiến thức về dược lý cũng giỏi đến như vậy.

Dư Hồng Văn lúc này chỉ muốn hét lên: Sư phụ thật cao minh, xin hãy nhận một lạy từ kẻ hè mọn này!

Lục Vân cười nói: "Dư tiên sinh lĩnh hội cũng tốt, tôi chỉ vừa nói qua một chút mà ông đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó."

"Là sư phụ dạy tốt." "Là do ông có ngộ tính tốt."

"Không, không, không, là do sư phụ dạy tốt hơn."

Hai người bọn họ cứ khen nhau một hồi, khiến Thẩm Kim Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt như con chó ngốc.

Hai sư đồ các người thật là... thật là không biết xấu hổ...!

Sau khi uống thuốc, Thẩm Kim Hoa đưa một tấm danh thiếp mạ vàng cho Lục Vân, nói: "Lục tiên sinh, trước kia tôi không có mắt nhìn đã lỡ xúc phạm cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Khi nào cậu có cơ hội đến thủ phủ tỉnh, cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp đãi cậu chu đáo nhất có thể"

Lục Vân thản nhiên cầm lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn sắc. mặt của Thẩm Kim Hoa, nói: "Tôi vốn không định nói nhiều, nếu như Thẩm tiên sinh đã có thành ý như vậy, nên tôi sẽ nói vài lời, sắp tới hãy chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh ông."

Thẩm Kim Hoa sững sờ một lúc: "Tại sao Lục thần y lại nói như vậy?”

"Bởi vì tôi nhìn thấy giữa lông mày của ông có tà khí."

“Tà khí!"

Thẩm Kim Hoa lập tức giật mình.

Lục Vân gật đầu nhẹ, không nhiều lời nữa, chỉ để lại số điện thoại của mình cho ông ta.

"Nếu cảm thấy có gì không ổn, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, đương nhiên, chuyện tôi có nhận hay không lại là chuyện khác."

"Cám ơn, Lục thần y. "

Thẩm Kim Hoa rời khỏi Hạnh Lâm Đường với lòng đầy biết ơn.

Dư Hồng Văn lại tò mò hỏi: "Sư phụ, tà khí mà người vừa đề cập là gì vậy?"

"Không, không, không, sư phụ vẫn là lợi hại nhất."

Vài ngày tiếp theo mọi chuyện đều bình an vô sự, Lục Vân cũng có chút thời gian rảnh rỗi đến Hạnh Lâm Đường, giúp đỡ xem bệnh.

Đương nhiên.

Niềm vui lớn nhất của hắn chính là dạy châm pháp cho chị hai.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  "Cao Minh, ngài thật cao minh, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra biện pháp này kia chứ, sư phụ không hổ là sư phụ."Hai mắt Dư Hồng Văn sáng ngời, sự ngưỡng mộ dành cho Lục Vân thậm chí còn sâu sắc hơn.Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ giỏi châm cứu, ai ngờ ngay cả kiến thức về dược lý cũng giỏi đến như vậy.Dư Hồng Văn lúc này chỉ muốn hét lên: Sư phụ thật cao minh, xin hãy nhận một lạy từ kẻ hè mọn này!Lục Vân cười nói: "Dư tiên sinh lĩnh hội cũng tốt, tôi chỉ vừa nói qua một chút mà ông đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó.""Là sư phụ dạy tốt." "Là do ông có ngộ tính tốt.""Không, không, không, là do sư phụ dạy tốt hơn."Hai người bọn họ cứ khen nhau một hồi, khiến Thẩm Kim Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt như con chó ngốc.Hai sư đồ các người thật là... thật là không biết xấu hổ...!Sau khi uống thuốc, Thẩm Kim Hoa đưa một tấm danh thiếp mạ vàng cho Lục Vân, nói: "Lục tiên sinh, trước kia tôi không có mắt nhìn đã lỡ xúc phạm cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Khi nào cậu có cơ hội đến thủ phủ tỉnh, cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp đãi cậu chu đáo nhất có thể"Lục Vân thản nhiên cầm lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn sắc. mặt của Thẩm Kim Hoa, nói: "Tôi vốn không định nói nhiều, nếu như Thẩm tiên sinh đã có thành ý như vậy, nên tôi sẽ nói vài lời, sắp tới hãy chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh ông."Thẩm Kim Hoa sững sờ một lúc: "Tại sao Lục thần y lại nói như vậy?”"Bởi vì tôi nhìn thấy giữa lông mày của ông có tà khí."“Tà khí!"Thẩm Kim Hoa lập tức giật mình.Lục Vân gật đầu nhẹ, không nhiều lời nữa, chỉ để lại số điện thoại của mình cho ông ta."Nếu cảm thấy có gì không ổn, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, đương nhiên, chuyện tôi có nhận hay không lại là chuyện khác.""Cám ơn, Lục thần y. "Thẩm Kim Hoa rời khỏi Hạnh Lâm Đường với lòng đầy biết ơn.Dư Hồng Văn lại tò mò hỏi: "Sư phụ, tà khí mà người vừa đề cập là gì vậy?""Không, không, không, sư phụ vẫn là lợi hại nhất."Vài ngày tiếp theo mọi chuyện đều bình an vô sự, Lục Vân cũng có chút thời gian rảnh rỗi đến Hạnh Lâm Đường, giúp đỡ xem bệnh.Đương nhiên.Niềm vui lớn nhất của hắn chính là dạy châm pháp cho chị hai.

Chương 151: “Tà khí!"