Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 198: Nhan sắc này đúng là thần tiên mài!
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Sự việc đúng như đám người Hải thiếu dự đoán. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang ôm cánh tay của một người đàn ông khác, Mã Trạch đột nhiên hét lên.“Thẩm Tĩnh Nghị, thăng này là ai?” Mã Trạch vội chạy tới với ánh mắt u ám.Anh ta đã coi Thẩm Tĩnh Nghi là người phụ nữ của mình từ lâu nên chiếm được cô ta chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ khi nhìn thấy người phụ nữ của mình khoác tay người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể chịu được.Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của anh ta, sắc mặt của Thẩm Tĩnh Nghi hơi thay đổi. Cô ta nói: “Tôi và Lục thần y có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh...”Đây là câu trả lời theo bản năng của Thẩm Tĩnh Nghi nhưng sau đó cô ta buông cánh tay của Lục Vân ra và nói thêm: “Lục thần y đã cứu mạng ba tôi nên anh ấy là ân nhân của Thẩm gia.”Cô ta không hề sợ Mã Trạch nhưng cô ta lại sợ Lục Vân bị liên lụy.Thẩm Tĩnh Nghi đã từng chứng kiến Lục Vân giết Hoàng Mi đại tiên và cũng biết rằng hẳn không phải là người bình thường nhưng cô ta không chắc liệu Lục Vân yếu hơn hay mạnh hơn Mã Trạch. Vì thế, khi chưa chắc chẳn nên cô ta không muốn Lục thần y gặp rắc rối.“n nhân? Tôi thấy là nhân tình thì đúng hơn!”Tuy nhiên Thẩm Tĩnh Nghỉ đã đánh giá thấp sự ghen tuông của người đàn ông. Chỉ thấy Mã Trạch hừ lạnh một tiếng và ném ánh mắt dò xét về phía Lục Vân. Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta sững sờ.Anh ta vô tình nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đứng sau Lục Vân. Chỉ một góc mặt thôi cũng khiến tim Mã Trạch đập loạn xạ.Nhan sắc này đúng là thần tiên mài!Mã Trạch di chuyển thêm vài bước và khi nhìn rõ thấy Diệp Khuynh Thành rõ hơn, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Tĩnh Nghi.Chết tiệt, sao thằng nhãi họ Lục này may mắn vậy!Mã Trạch càng nhìn Lục Vân lại càng cảm thấy không vui.Đương nhiên là Lục Vân cũng cảm nhận được sự ghen tị của Mã Trạch. Hän đột nhiên ôm Thẩm Tĩnh Nghỉ vào lòng và vuốt ve vòng eo mềm mại của cô ta rồi nói: “Tĩnh Nghi, emgiải thích với kẻ ngốc làm gì. Chúng ta đi thôi!”Eo của con gái là bộ phận nhạy cảm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ lên.Ánh mắt của Mã Trạch tràn ngập sự tức giận. Kẻ ngốc?Anh ta đường đường là thiếu gia của Mã gia, vậy mà lại bị kẻ khác gọi là kẻ ngốc?Mã Trạch nằm trên mặt đất gào lên.Một cô gái xinh đẹp vội vàng tiến lên đỡ Mã Trạch dậy rồi tức giận nói với Lục Vân: “Tên khốn, anh dám đánh Mã thiếu gia? Anh có biết Mã Tam gia là ai không? Chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết anh!”Ngay sau đó, một vài tên vệ sĩ lạnh lùng tiến lên.Vốn dĩ bọn họ đi theo Mã Trạch nhưng vì không để làm phiần buổi hẹn hò của Mã Trạch nên bọn họ đã đứng cách đó khá xa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Sự việc đúng như đám người Hải thiếu dự đoán. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang ôm cánh tay của một người đàn ông khác, Mã Trạch đột nhiên hét lên.
“Thẩm Tĩnh Nghị, thăng này là ai?” Mã Trạch vội chạy tới với ánh mắt u ám.
Anh ta đã coi Thẩm Tĩnh Nghi là người phụ nữ của mình từ lâu nên chiếm được cô ta chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ khi nhìn thấy người phụ nữ của mình khoác tay người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể chịu được.
Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của anh ta, sắc mặt của Thẩm Tĩnh Nghi hơi thay đổi. Cô ta nói: “Tôi và Lục thần y có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh...”
Đây là câu trả lời theo bản năng của Thẩm Tĩnh Nghi nhưng sau đó cô ta buông cánh tay của Lục Vân ra và nói thêm: “Lục thần y đã cứu mạng ba tôi nên anh ấy là ân nhân của Thẩm gia.”
Cô ta không hề sợ Mã Trạch nhưng cô ta lại sợ Lục Vân bị liên lụy.
Thẩm Tĩnh Nghi đã từng chứng kiến Lục Vân giết Hoàng Mi đại tiên và cũng biết rằng hẳn không phải là người bình thường nhưng cô ta không chắc liệu Lục Vân yếu hơn hay mạnh hơn Mã Trạch. Vì thế, khi chưa chắc chẳn nên cô ta không muốn Lục thần y gặp rắc rối.
“n nhân? Tôi thấy là nhân tình thì đúng hơn!”
Tuy nhiên Thẩm Tĩnh Nghỉ đã đánh giá thấp sự ghen tuông của người đàn ông. Chỉ thấy Mã Trạch hừ lạnh một tiếng và ném ánh mắt dò xét về phía Lục Vân. Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta sững sờ.
Anh ta vô tình nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đứng sau Lục Vân. Chỉ một góc mặt thôi cũng khiến tim Mã Trạch đập loạn xạ.
Nhan sắc này đúng là thần tiên mài!
Mã Trạch di chuyển thêm vài bước và khi nhìn rõ thấy Diệp Khuynh Thành rõ hơn, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Tĩnh Nghi.
Chết tiệt, sao thằng nhãi họ Lục này may mắn vậy!
Mã Trạch càng nhìn Lục Vân lại càng cảm thấy không vui.
Đương nhiên là Lục Vân cũng cảm nhận được sự ghen tị của Mã Trạch. Hän đột nhiên ôm Thẩm Tĩnh Nghỉ vào lòng và vuốt ve vòng eo mềm mại của cô ta rồi nói: “Tĩnh Nghi, em
giải thích với kẻ ngốc làm gì. Chúng ta đi thôi!”
Eo của con gái là bộ phận nhạy cảm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ lên.
Ánh mắt của Mã Trạch tràn ngập sự tức giận. Kẻ ngốc?
Anh ta đường đường là thiếu gia của Mã gia, vậy mà lại bị kẻ khác gọi là kẻ ngốc?
Mã Trạch nằm trên mặt đất gào lên.
Một cô gái xinh đẹp vội vàng tiến lên đỡ Mã Trạch dậy rồi tức giận nói với Lục Vân: “Tên khốn, anh dám đánh Mã thiếu gia? Anh có biết Mã Tam gia là ai không? Chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết anh!”
Ngay sau đó, một vài tên vệ sĩ lạnh lùng tiến lên.
Vốn dĩ bọn họ đi theo Mã Trạch nhưng vì không để làm phiần buổi hẹn hò của Mã Trạch nên bọn họ đã đứng cách đó khá xa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Sự việc đúng như đám người Hải thiếu dự đoán. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang ôm cánh tay của một người đàn ông khác, Mã Trạch đột nhiên hét lên.“Thẩm Tĩnh Nghị, thăng này là ai?” Mã Trạch vội chạy tới với ánh mắt u ám.Anh ta đã coi Thẩm Tĩnh Nghi là người phụ nữ của mình từ lâu nên chiếm được cô ta chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ khi nhìn thấy người phụ nữ của mình khoác tay người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể chịu được.Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của anh ta, sắc mặt của Thẩm Tĩnh Nghi hơi thay đổi. Cô ta nói: “Tôi và Lục thần y có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh...”Đây là câu trả lời theo bản năng của Thẩm Tĩnh Nghi nhưng sau đó cô ta buông cánh tay của Lục Vân ra và nói thêm: “Lục thần y đã cứu mạng ba tôi nên anh ấy là ân nhân của Thẩm gia.”Cô ta không hề sợ Mã Trạch nhưng cô ta lại sợ Lục Vân bị liên lụy.Thẩm Tĩnh Nghi đã từng chứng kiến Lục Vân giết Hoàng Mi đại tiên và cũng biết rằng hẳn không phải là người bình thường nhưng cô ta không chắc liệu Lục Vân yếu hơn hay mạnh hơn Mã Trạch. Vì thế, khi chưa chắc chẳn nên cô ta không muốn Lục thần y gặp rắc rối.“n nhân? Tôi thấy là nhân tình thì đúng hơn!”Tuy nhiên Thẩm Tĩnh Nghỉ đã đánh giá thấp sự ghen tuông của người đàn ông. Chỉ thấy Mã Trạch hừ lạnh một tiếng và ném ánh mắt dò xét về phía Lục Vân. Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta sững sờ.Anh ta vô tình nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đứng sau Lục Vân. Chỉ một góc mặt thôi cũng khiến tim Mã Trạch đập loạn xạ.Nhan sắc này đúng là thần tiên mài!Mã Trạch di chuyển thêm vài bước và khi nhìn rõ thấy Diệp Khuynh Thành rõ hơn, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Tĩnh Nghi.Chết tiệt, sao thằng nhãi họ Lục này may mắn vậy!Mã Trạch càng nhìn Lục Vân lại càng cảm thấy không vui.Đương nhiên là Lục Vân cũng cảm nhận được sự ghen tị của Mã Trạch. Hän đột nhiên ôm Thẩm Tĩnh Nghỉ vào lòng và vuốt ve vòng eo mềm mại của cô ta rồi nói: “Tĩnh Nghi, emgiải thích với kẻ ngốc làm gì. Chúng ta đi thôi!”Eo của con gái là bộ phận nhạy cảm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ lên.Ánh mắt của Mã Trạch tràn ngập sự tức giận. Kẻ ngốc?Anh ta đường đường là thiếu gia của Mã gia, vậy mà lại bị kẻ khác gọi là kẻ ngốc?Mã Trạch nằm trên mặt đất gào lên.Một cô gái xinh đẹp vội vàng tiến lên đỡ Mã Trạch dậy rồi tức giận nói với Lục Vân: “Tên khốn, anh dám đánh Mã thiếu gia? Anh có biết Mã Tam gia là ai không? Chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết anh!”Ngay sau đó, một vài tên vệ sĩ lạnh lùng tiến lên.Vốn dĩ bọn họ đi theo Mã Trạch nhưng vì không để làm phiần buổi hẹn hò của Mã Trạch nên bọn họ đã đứng cách đó khá xa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.