Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 210: Ai thèm liên quan tới chứ
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Diệp Khuynh Thành tránh khỏi tay Lục Vân, lau nước mắt nói: "Sau này em còn dám để cho chị lo lắng như vậy, chị sẽ nhéo đứt cái lỗ tay của em đấy, hừ!"Nói xong cô liền nảm chặt lỗ tai của Lục Vân.Lục Vân vội vàng xin tha: "Chị, chị nhẹ tay chút đi, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đó!"Thấy hai chị em họ đùa giốn, làm trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất khó chịu, sau đó bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thẩm Kim Hoa liếc.Xem đi, không phải con không đủ cố gắng, mà là đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ.Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app. ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất'Tâm tình Thẩm Kim Hoa cũng cực kỳ trầm trọng."Khụ khụLúc này, Khương Lam đột nhiên ho nhẹ hai tiếng tách hai người đang đùa giỡn ra, nói với Diệp Khuynh Thành: '"Khuynh Thành, hiện tại tên nhóc này đã không sao, nhưng không phải chúng ta cứu, vậy lời vừa rồi con nói trên xe còn tính không?”Khuôn mặt Diệp Khuynh Thành trầm xuống, định đổi ý thì nghe Lục Vân an ủi nói: "Chị, trong khoảng thời gian này chị cứ ở lại Diệp gia đi, em sẽ giúp chị quản lý tập đoàn Khuynh Thành, tin chắc không bao lâu nữa, em sẽ tặng cho chị một phần đại lễ"Lục Vân không cần hỏi cũng biết, nhìn sắc mặt của Khương Lam kia đã biết rõ ràng bà có ý định gì.Quả nhiên sau khi nghe hắn nói vậy, khóe miệng Khương Lam nhếch lên, nói: "Ơ, lúc nãy tìm được đường sống trong chỗ chết làm cậu thông suốt rồi à, nếu hiểu chuyện sớm một chút còn có thể dẫn đến phiền toái lớn như vậy sao?"Lục Vân cũng lười quan tâm tới bà, nhất thời làm đôi má vị thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam này co quäắp vài cái, trong nội tâm bất mãn nhưng bà không nói gì nữa mà lựa chọn nhãn nại.Dù sao.Nếu tên nhóc này có thể thuyết phục Khuynh Thành cũng là một chuyện tốt.'Thẩm Kim Hoa đứng một bên trông thấy bộ dáng Khương Lam xem thường Lục Vân thì trong lòng lại vô cùng nghỉ ngờ, nhưng rất nhanh ông đã nhận ra, có thể Diệp gia này còn không biết năng lực của Lục thần y đâu!Ha ha, chẳng phải cơ hội của Thẩm gia chúng ta tới rồi sao?'Thẩm Kim Hoa mừng rỡ trong lòng, yên lặng đứng một bên xem cuộc vui, thế nhưng chẳng được bao lâu, Khương Lam đã đi về phía ông, nói: "Thẩm gia chủ, đúng là ông rất đau lòng vì đứa con gái bảo bối này của ông nha...!"Bà liếc nhìn Thẩm Tĩnh Nghỉ ám chỉ.Khương Lam cho răng, Thẩm Kim Hoa đã cứu Lục Vân ra, mà sở dĩ Thẩm Kim Hoa ra tay là do đứa con gái Thẩm Tĩnh Nghỉ của ông.Đương nhiên Thẩm Kim Hoa đã hiểu suy nghĩ của Khương Lam, nhưng ông không nói ra, tốt nhất là để Khương Lam hiểu lầm càng sâu càng tốt, như vậy cơ hội cho Thẩm gia càng lớn."Tôi bỗng nhiên có chút tò mò, Mã Tam gia là một người bá đạo, ông đã dùng điều kiện gì khiến ông ta đồng ý thả tên nhóc họ Lục kia vậy?" Khương Lam hỏi."Không liên quan tới bà" Thẩm Kim Hoa lạnh lùng đáp."Dừng! Ai thèm liên quan tới chứ."Khương Lam nhếch miệng, bỗng nhiên lại nhìn về phíaThẩm Tĩnh Nghi nói: "Cô gái, mắt của cô đúng là không tốt mà... sao lại vừa ý kẻ man rợ như Lục Vân này chứ""Tôi cứ ưa thích hẳn như vậy rồi làm sao, không phải con gái của bà cũng......"Thẩm Tĩnh Nghi không phục, muốn cãi lại mấy câu thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Kim Hoa đang lia tới, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại."Tôi đây nói cho ông biết, nếu như nói Thẩm Tử Hiên không xứng thì tên họ Lục này càng không xứng hơn.""Đây là chuyện của nhà họ Thẩm..... Khương phu nhân lo nhiều quá rồi đó, không phải bà cũng nhìn trúng Lục Vân sao, cũng đang chuẩn bị chọn hắn làm con rể đó chứ?”'Thẩm Kim Hoa cố ý sử dụng chiêu khích tướng, quả nhiên Khương Lam liền nổi trận lôi đình, nói: "Ông nói đùa gì vậy, bà đây không có bị mù như ông, có chết tôi cũng tuyệt đối sẽ không để tên nhãi họ Lục kia tiến đến cửa nhà tôi!"'Thẩm Kim Hoa: "Có mấy lời này của bà thì tôi an tâm rồi."
Diệp Khuynh Thành tránh khỏi tay Lục Vân, lau nước mắt nói: "Sau này em còn dám để cho chị lo lắng như vậy, chị sẽ nhéo đứt cái lỗ tay của em đấy, hừ!"
Nói xong cô liền nảm chặt lỗ tai của Lục Vân.
Lục Vân vội vàng xin tha: "Chị, chị nhẹ tay chút đi, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đó!"
Thấy hai chị em họ đùa giốn, làm trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất khó chịu, sau đó bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thẩm Kim Hoa liếc.
Xem đi, không phải con không đủ cố gắng, mà là đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app. ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
'Tâm tình Thẩm Kim Hoa cũng cực kỳ trầm trọng.
"Khụ khụ
Lúc này, Khương Lam đột nhiên ho nhẹ hai tiếng tách hai người đang đùa giỡn ra, nói với Diệp Khuynh Thành: '"Khuynh Thành, hiện tại tên nhóc này đã không sao, nhưng không phải chúng ta cứu, vậy lời vừa rồi con nói trên xe còn tính không?”
Khuôn mặt Diệp Khuynh Thành trầm xuống, định đổi ý thì nghe Lục Vân an ủi nói: "Chị, trong khoảng thời gian này chị cứ ở lại Diệp gia đi, em sẽ giúp chị quản lý tập đoàn Khuynh Thành, tin chắc không bao lâu nữa, em sẽ tặng cho chị một phần đại lễ"
Lục Vân không cần hỏi cũng biết, nhìn sắc mặt của Khương Lam kia đã biết rõ ràng bà có ý định gì.
Quả nhiên sau khi nghe hắn nói vậy, khóe miệng Khương Lam nhếch lên, nói: "Ơ, lúc nãy tìm được đường sống trong chỗ chết làm cậu thông suốt rồi à, nếu hiểu chuyện sớm một chút còn có thể dẫn đến phiền toái lớn như vậy sao?"
Lục Vân cũng lười quan tâm tới bà, nhất thời làm đôi má vị thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam này co quäắp vài cái, trong nội tâm bất mãn nhưng bà không nói gì nữa mà lựa chọn nhãn nại.
Dù sao.
Nếu tên nhóc này có thể thuyết phục Khuynh Thành cũng là một chuyện tốt.
'Thẩm Kim Hoa đứng một bên trông thấy bộ dáng Khương Lam xem thường Lục Vân thì trong lòng lại vô cùng nghỉ ngờ, nhưng rất nhanh ông đã nhận ra, có thể Diệp gia này còn không biết năng lực của Lục thần y đâu!
Ha ha, chẳng phải cơ hội của Thẩm gia chúng ta tới rồi sao?
'Thẩm Kim Hoa mừng rỡ trong lòng, yên lặng đứng một bên xem cuộc vui, thế nhưng chẳng được bao lâu, Khương Lam đã đi về phía ông, nói: "Thẩm gia chủ, đúng là ông rất đau lòng vì đứa con gái bảo bối này của ông nha...!"
Bà liếc nhìn Thẩm Tĩnh Nghỉ ám chỉ.
Khương Lam cho răng, Thẩm Kim Hoa đã cứu Lục Vân ra, mà sở dĩ Thẩm Kim Hoa ra tay là do đứa con gái Thẩm Tĩnh Nghỉ của ông.
Đương nhiên Thẩm Kim Hoa đã hiểu suy nghĩ của Khương Lam, nhưng ông không nói ra, tốt nhất là để Khương Lam hiểu lầm càng sâu càng tốt, như vậy cơ hội cho Thẩm gia càng lớn.
"Tôi bỗng nhiên có chút tò mò, Mã Tam gia là một người bá đạo, ông đã dùng điều kiện gì khiến ông ta đồng ý thả tên nhóc họ Lục kia vậy?" Khương Lam hỏi.
"Không liên quan tới bà" Thẩm Kim Hoa lạnh lùng đáp.
"Dừng! Ai thèm liên quan tới chứ."
Khương Lam nhếch miệng, bỗng nhiên lại nhìn về phía
Thẩm Tĩnh Nghi nói: "Cô gái, mắt của cô đúng là không tốt mà... sao lại vừa ý kẻ man rợ như Lục Vân này chứ"
"Tôi cứ ưa thích hẳn như vậy rồi làm sao, không phải con gái của bà cũng......"
Thẩm Tĩnh Nghi không phục, muốn cãi lại mấy câu thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Kim Hoa đang lia tới, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Tôi đây nói cho ông biết, nếu như nói Thẩm Tử Hiên không xứng thì tên họ Lục này càng không xứng hơn."
"Đây là chuyện của nhà họ Thẩm..... Khương phu nhân lo nhiều quá rồi đó, không phải bà cũng nhìn trúng Lục Vân sao, cũng đang chuẩn bị chọn hắn làm con rể đó chứ?”
'Thẩm Kim Hoa cố ý sử dụng chiêu khích tướng, quả nhiên Khương Lam liền nổi trận lôi đình, nói: "Ông nói đùa gì vậy, bà đây không có bị mù như ông, có chết tôi cũng tuyệt đối sẽ không để tên nhãi họ Lục kia tiến đến cửa nhà tôi!"
'Thẩm Kim Hoa: "Có mấy lời này của bà thì tôi an tâm rồi."
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Diệp Khuynh Thành tránh khỏi tay Lục Vân, lau nước mắt nói: "Sau này em còn dám để cho chị lo lắng như vậy, chị sẽ nhéo đứt cái lỗ tay của em đấy, hừ!"Nói xong cô liền nảm chặt lỗ tai của Lục Vân.Lục Vân vội vàng xin tha: "Chị, chị nhẹ tay chút đi, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đó!"Thấy hai chị em họ đùa giốn, làm trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất khó chịu, sau đó bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thẩm Kim Hoa liếc.Xem đi, không phải con không đủ cố gắng, mà là đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ.Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app. ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất'Tâm tình Thẩm Kim Hoa cũng cực kỳ trầm trọng."Khụ khụLúc này, Khương Lam đột nhiên ho nhẹ hai tiếng tách hai người đang đùa giỡn ra, nói với Diệp Khuynh Thành: '"Khuynh Thành, hiện tại tên nhóc này đã không sao, nhưng không phải chúng ta cứu, vậy lời vừa rồi con nói trên xe còn tính không?”Khuôn mặt Diệp Khuynh Thành trầm xuống, định đổi ý thì nghe Lục Vân an ủi nói: "Chị, trong khoảng thời gian này chị cứ ở lại Diệp gia đi, em sẽ giúp chị quản lý tập đoàn Khuynh Thành, tin chắc không bao lâu nữa, em sẽ tặng cho chị một phần đại lễ"Lục Vân không cần hỏi cũng biết, nhìn sắc mặt của Khương Lam kia đã biết rõ ràng bà có ý định gì.Quả nhiên sau khi nghe hắn nói vậy, khóe miệng Khương Lam nhếch lên, nói: "Ơ, lúc nãy tìm được đường sống trong chỗ chết làm cậu thông suốt rồi à, nếu hiểu chuyện sớm một chút còn có thể dẫn đến phiền toái lớn như vậy sao?"Lục Vân cũng lười quan tâm tới bà, nhất thời làm đôi má vị thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam này co quäắp vài cái, trong nội tâm bất mãn nhưng bà không nói gì nữa mà lựa chọn nhãn nại.Dù sao.Nếu tên nhóc này có thể thuyết phục Khuynh Thành cũng là một chuyện tốt.'Thẩm Kim Hoa đứng một bên trông thấy bộ dáng Khương Lam xem thường Lục Vân thì trong lòng lại vô cùng nghỉ ngờ, nhưng rất nhanh ông đã nhận ra, có thể Diệp gia này còn không biết năng lực của Lục thần y đâu!Ha ha, chẳng phải cơ hội của Thẩm gia chúng ta tới rồi sao?'Thẩm Kim Hoa mừng rỡ trong lòng, yên lặng đứng một bên xem cuộc vui, thế nhưng chẳng được bao lâu, Khương Lam đã đi về phía ông, nói: "Thẩm gia chủ, đúng là ông rất đau lòng vì đứa con gái bảo bối này của ông nha...!"Bà liếc nhìn Thẩm Tĩnh Nghỉ ám chỉ.Khương Lam cho răng, Thẩm Kim Hoa đã cứu Lục Vân ra, mà sở dĩ Thẩm Kim Hoa ra tay là do đứa con gái Thẩm Tĩnh Nghỉ của ông.Đương nhiên Thẩm Kim Hoa đã hiểu suy nghĩ của Khương Lam, nhưng ông không nói ra, tốt nhất là để Khương Lam hiểu lầm càng sâu càng tốt, như vậy cơ hội cho Thẩm gia càng lớn."Tôi bỗng nhiên có chút tò mò, Mã Tam gia là một người bá đạo, ông đã dùng điều kiện gì khiến ông ta đồng ý thả tên nhóc họ Lục kia vậy?" Khương Lam hỏi."Không liên quan tới bà" Thẩm Kim Hoa lạnh lùng đáp."Dừng! Ai thèm liên quan tới chứ."Khương Lam nhếch miệng, bỗng nhiên lại nhìn về phíaThẩm Tĩnh Nghi nói: "Cô gái, mắt của cô đúng là không tốt mà... sao lại vừa ý kẻ man rợ như Lục Vân này chứ""Tôi cứ ưa thích hẳn như vậy rồi làm sao, không phải con gái của bà cũng......"Thẩm Tĩnh Nghi không phục, muốn cãi lại mấy câu thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Kim Hoa đang lia tới, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại."Tôi đây nói cho ông biết, nếu như nói Thẩm Tử Hiên không xứng thì tên họ Lục này càng không xứng hơn.""Đây là chuyện của nhà họ Thẩm..... Khương phu nhân lo nhiều quá rồi đó, không phải bà cũng nhìn trúng Lục Vân sao, cũng đang chuẩn bị chọn hắn làm con rể đó chứ?”'Thẩm Kim Hoa cố ý sử dụng chiêu khích tướng, quả nhiên Khương Lam liền nổi trận lôi đình, nói: "Ông nói đùa gì vậy, bà đây không có bị mù như ông, có chết tôi cũng tuyệt đối sẽ không để tên nhãi họ Lục kia tiến đến cửa nhà tôi!"'Thẩm Kim Hoa: "Có mấy lời này của bà thì tôi an tâm rồi."