Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 217: "Chị cả đâu?"

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Vấn đề mà Triệu Mặc, phó giám đốc Bệnh viện Y học cổ. truyền tỉnh Giang Nam, mãi không tìm ra giải pháp, lại được Lục Vân giải quyết một cách dễ dàng, mọi người trong Dương. gia đều ngưỡng mộ hẳn.Khó trách Lục Vân còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng Triệu Mặc lại muốn gọi hẳn là sư tổ.Đúng là xưng hô như vậy cũng không có gì sai.Dương Chấn Nham rất khẩn thiết mà nảm lấy tay của Lục Vân, nói: "Lục thần y, thật cảm ơn ngài, ngài thực sự không suy nghĩ gì về con gái tôi sao? Con bé vừa xinh đẹp lại có đôi chân dài!"Ông ta mơ hồ hướng về phía Lục Vân mà nháy mắt ra hiệu. Nếu Thẩm Kim Hoa ở đây, nghe thấy mấy lời này nhất định sẽ dốc hết sức đánh ông ta.Lục Vân cười gượng, nói: "Không được ... không được, nếu thêm nữa tôi sợ cơ thể của mình không thể chịu đựng được nữa."Lục Vân đã thẳng thản từ chối lòng tốt của Dương Chấn Nham.Dương Chấn Nham càng đánh giá cao hẳn hơn.Hãy nhìn đi, Lục thần y là một chính nhân quân tử thực thụ.Trở lại biệt thự Lục Nhân.Liễu Yên Nhi thấy Lục Vân là người duy nhất trở về, ngạc nhiên hỏi: "Chị cả đâu?""Chị ấy ở lại thủ phủ tỉnh, trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ không quay về."Cứ tưởng rằng Liễu Yên Nhi sẽ thất vọng, nhưng ai biết cô lại hưng phấn nói: "Tốt! Không có chị cả nhìn chằm chằm, chúng ta muốn làm gì thì làm, ha ha..."Liễu Yên Nhi đột nhiên năm lấy tay Lục Vân kéo qua, cưỡng ép hắn ngồi lên ghế sô pha, nụ cười dần dần thay đổi.Mỗi lần chỉ cần ở một mình với chị Liễu Yên Nhi là giống như chơi với lửa vậy, thật là bó tay mà!Rầm rầm!Liễu Yên Nhi mở vòi hoa sen trong phòng tắm, vặn nước. đến mức tối đa...Mười phút sau.Liễu Yên Nhi mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra, dưới mái tóc dài bồng bềnh, gợn sóng, khuôn mặt và chiếc cổ trằng nõn nà của cô vẫn còn ửng hồng, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Vân.

Vấn đề mà Triệu Mặc, phó giám đốc Bệnh viện Y học cổ. truyền tỉnh Giang Nam, mãi không tìm ra giải pháp, lại được Lục Vân giải quyết một cách dễ dàng, mọi người trong Dương. gia đều ngưỡng mộ hẳn.

Khó trách Lục Vân còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng Triệu Mặc lại muốn gọi hẳn là sư tổ.

Đúng là xưng hô như vậy cũng không có gì sai.

Dương Chấn Nham rất khẩn thiết mà nảm lấy tay của Lục Vân, nói: "Lục thần y, thật cảm ơn ngài, ngài thực sự không suy nghĩ gì về con gái tôi sao? Con bé vừa xinh đẹp lại có đôi chân dài!"

Ông ta mơ hồ hướng về phía Lục Vân mà nháy mắt ra hiệu. Nếu Thẩm Kim Hoa ở đây, nghe thấy mấy lời này nhất định sẽ dốc hết sức đánh ông ta.

Lục Vân cười gượng, nói: "Không được ... không được, nếu thêm nữa tôi sợ cơ thể của mình không thể chịu đựng được nữa."

Lục Vân đã thẳng thản từ chối lòng tốt của Dương Chấn Nham.

Dương Chấn Nham càng đánh giá cao hẳn hơn.

Hãy nhìn đi, Lục thần y là một chính nhân quân tử thực thụ.

Trở lại biệt thự Lục Nhân.

Liễu Yên Nhi thấy Lục Vân là người duy nhất trở về, ngạc nhiên hỏi: "Chị cả đâu?"

"Chị ấy ở lại thủ phủ tỉnh, trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ không quay về."

Cứ tưởng rằng Liễu Yên Nhi sẽ thất vọng, nhưng ai biết cô lại hưng phấn nói: "Tốt! Không có chị cả nhìn chằm chằm, chúng ta muốn làm gì thì làm, ha ha..."

Liễu Yên Nhi đột nhiên năm lấy tay Lục Vân kéo qua, cưỡng ép hắn ngồi lên ghế sô pha, nụ cười dần dần thay đổi.

Mỗi lần chỉ cần ở một mình với chị Liễu Yên Nhi là giống như chơi với lửa vậy, thật là bó tay mà!

Rầm rầm!

Liễu Yên Nhi mở vòi hoa sen trong phòng tắm, vặn nước. đến mức tối đa...

Mười phút sau.

Liễu Yên Nhi mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra, dưới mái tóc dài bồng bềnh, gợn sóng, khuôn mặt và chiếc cổ trằng nõn nà của cô vẫn còn ửng hồng, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Vân.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Vấn đề mà Triệu Mặc, phó giám đốc Bệnh viện Y học cổ. truyền tỉnh Giang Nam, mãi không tìm ra giải pháp, lại được Lục Vân giải quyết một cách dễ dàng, mọi người trong Dương. gia đều ngưỡng mộ hẳn.Khó trách Lục Vân còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng Triệu Mặc lại muốn gọi hẳn là sư tổ.Đúng là xưng hô như vậy cũng không có gì sai.Dương Chấn Nham rất khẩn thiết mà nảm lấy tay của Lục Vân, nói: "Lục thần y, thật cảm ơn ngài, ngài thực sự không suy nghĩ gì về con gái tôi sao? Con bé vừa xinh đẹp lại có đôi chân dài!"Ông ta mơ hồ hướng về phía Lục Vân mà nháy mắt ra hiệu. Nếu Thẩm Kim Hoa ở đây, nghe thấy mấy lời này nhất định sẽ dốc hết sức đánh ông ta.Lục Vân cười gượng, nói: "Không được ... không được, nếu thêm nữa tôi sợ cơ thể của mình không thể chịu đựng được nữa."Lục Vân đã thẳng thản từ chối lòng tốt của Dương Chấn Nham.Dương Chấn Nham càng đánh giá cao hẳn hơn.Hãy nhìn đi, Lục thần y là một chính nhân quân tử thực thụ.Trở lại biệt thự Lục Nhân.Liễu Yên Nhi thấy Lục Vân là người duy nhất trở về, ngạc nhiên hỏi: "Chị cả đâu?""Chị ấy ở lại thủ phủ tỉnh, trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ không quay về."Cứ tưởng rằng Liễu Yên Nhi sẽ thất vọng, nhưng ai biết cô lại hưng phấn nói: "Tốt! Không có chị cả nhìn chằm chằm, chúng ta muốn làm gì thì làm, ha ha..."Liễu Yên Nhi đột nhiên năm lấy tay Lục Vân kéo qua, cưỡng ép hắn ngồi lên ghế sô pha, nụ cười dần dần thay đổi.Mỗi lần chỉ cần ở một mình với chị Liễu Yên Nhi là giống như chơi với lửa vậy, thật là bó tay mà!Rầm rầm!Liễu Yên Nhi mở vòi hoa sen trong phòng tắm, vặn nước. đến mức tối đa...Mười phút sau.Liễu Yên Nhi mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra, dưới mái tóc dài bồng bềnh, gợn sóng, khuôn mặt và chiếc cổ trằng nõn nà của cô vẫn còn ửng hồng, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Vân.

Chương 217: "Chị cả đâu?"