Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 285: Khương Lam không chịu thừa nhận. 

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Lúc này, ở tại Diệp gia, Thẩm Kim Hoa đang đối chọi vô cùng gay gắt với Khương Lam. Nguyên nhân của cuộc đối chọi chính là sự trở mặt của Khương Lam.    Thẩm Kim Hoa nói với vẻ châm chọc: “Khương Lam, bà cũng là người có danh tiếng ở tỉnh Giang Nam. Ngày đó, bà đã từng thề độc, vậy mà chưa được bao lâu đã nuốt lời. Bà không thấy xấu hổ sao?”    “Ồ, có sao? Thẩm Kim Hoa, ông nói gì thì cũng phải có bằng chứng. Tôi đã thề khi nào, tại sao tôi lại không nhớ chứ?”    Khương Lam không chịu thừa nhận.    Thẩm Kim Hoa mắng: “Khương Lam, tôi phát hiện ra bà đúng là không biết xấu hổ!”    “Ông bảo ai là đồ không biết xấu hổ?” Khương Lam lập tức nổi giận.   “Ai là người thất hứa thì người đó là đồ không biết xấu hổ.”    “Được, tôi thất hứa đấy thì sao. Thẩm Kim Hoa, ông có bản lĩnh thì lặp lại lời tôi nói hôm đó để xem tôi có thất hứa không.”   “Được, là do bà nói đấy. Tôi sẽ khiến cho bà phải tâm phục khẩu phục.”    Đột nhiên, Thẩm Kim Hoa cười lạnh một tiếng. Ông ta mở ghi âm trong điện thoại ra, một đoạn âm thanh vang lên: “Ông nói đùa gì vậy, bà đây không mù như ông. Có chết tôi cũng tuyệt đối không để cho Lục Vân vào nhà tôi!”    Đây là nguyên văn lời nói của Khương Lam.    Chỉ là Thẩm Kim Hoa đã bí mật dùng điện thoại ghi âm lại.    Khương Lam không nhịn được mắng chửi: “Thẩm Kim Hoa, ông đúng là vô liêm sỉ!”   “Ha ha, nếu như bà giữ lời thì việc gì tôi phải ghi âm lại chứ?” Thẩm Kim Hoa phản bác.   “Ông hãy nghe kỹ lại lời nói của tôi đi, đúng là tôi nói Lục Vân không được bước chân vào Diệp gia nhưng tôi đâu có nói là con gái tôi không được phép gả ra ngoài. Ông nói xem tôi thất hứa chỗ nào, lật lọng chỗ nào?”    Dường như Khương Lam nắm chắc phần thắng trong tay, bà ngẩng cao đầu như gà trống thắng trận.    Thẩm Kim Hoa bị phản bác ngược lại không còn gì để nói, chỉ có thể mắng Khương Lam vô liêm sỉ.   Ai mà ngờ được hai người có địa vị cao ở tỉnh Giang Nam này lại không màng đến thân phận nổ ra một trận khẩu chiến vì Lục Vân.    “Uống gì mà uống. Tôi còn đang vội tới Giang Thành để thăm con rể đây, có thời gian đâu mà uống trà?”    Trận đấu khẩu này kết thúc với phần thua thuộc về Thẩm Kim Hoa. Ông ta rời khỏi Diệp gia với vẻ phẫn nộ và càng quyết tâm muốn con gái mình gả cho Lục thần y bởi vì đây là trận chiến liên quan tới danh dự của hai gia tộc.    

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Lúc này, ở tại Diệp gia, Thẩm Kim Hoa đang đối chọi vô cùng gay gắt với Khương Lam. Nguyên nhân của cuộc đối chọi chính là sự trở mặt của Khương Lam.    Thẩm Kim Hoa nói với vẻ châm chọc: “Khương Lam, bà cũng là người có danh tiếng ở tỉnh Giang Nam. Ngày đó, bà đã từng thề độc, vậy mà chưa được bao lâu đã nuốt lời. Bà không thấy xấu hổ sao?”    “Ồ, có sao? Thẩm Kim Hoa, ông nói gì thì cũng phải có bằng chứng. Tôi đã thề khi nào, tại sao tôi lại không nhớ chứ?”    Khương Lam không chịu thừa nhận.    Thẩm Kim Hoa mắng: “Khương Lam, tôi phát hiện ra bà đúng là không biết xấu hổ!”    “Ông bảo ai là đồ không biết xấu hổ?” Khương Lam lập tức nổi giận.   “Ai là người thất hứa thì người đó là đồ không biết xấu hổ.”    “Được, tôi thất hứa đấy thì sao. Thẩm Kim Hoa, ông có bản lĩnh thì lặp lại lời tôi nói hôm đó để xem tôi có thất hứa không.”   “Được, là do bà nói đấy. Tôi sẽ khiến cho bà phải tâm phục khẩu phục.”    Đột nhiên, Thẩm Kim Hoa cười lạnh một tiếng. Ông ta mở ghi âm trong điện thoại ra, một đoạn âm thanh vang lên: “Ông nói đùa gì vậy, bà đây không mù như ông. Có chết tôi cũng tuyệt đối không để cho Lục Vân vào nhà tôi!”    Đây là nguyên văn lời nói của Khương Lam.    Chỉ là Thẩm Kim Hoa đã bí mật dùng điện thoại ghi âm lại.    Khương Lam không nhịn được mắng chửi: “Thẩm Kim Hoa, ông đúng là vô liêm sỉ!”   “Ha ha, nếu như bà giữ lời thì việc gì tôi phải ghi âm lại chứ?” Thẩm Kim Hoa phản bác.   “Ông hãy nghe kỹ lại lời nói của tôi đi, đúng là tôi nói Lục Vân không được bước chân vào Diệp gia nhưng tôi đâu có nói là con gái tôi không được phép gả ra ngoài. Ông nói xem tôi thất hứa chỗ nào, lật lọng chỗ nào?”    Dường như Khương Lam nắm chắc phần thắng trong tay, bà ngẩng cao đầu như gà trống thắng trận.    Thẩm Kim Hoa bị phản bác ngược lại không còn gì để nói, chỉ có thể mắng Khương Lam vô liêm sỉ.   Ai mà ngờ được hai người có địa vị cao ở tỉnh Giang Nam này lại không màng đến thân phận nổ ra một trận khẩu chiến vì Lục Vân.    “Uống gì mà uống. Tôi còn đang vội tới Giang Thành để thăm con rể đây, có thời gian đâu mà uống trà?”    Trận đấu khẩu này kết thúc với phần thua thuộc về Thẩm Kim Hoa. Ông ta rời khỏi Diệp gia với vẻ phẫn nộ và càng quyết tâm muốn con gái mình gả cho Lục thần y bởi vì đây là trận chiến liên quan tới danh dự của hai gia tộc.    

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Lúc này, ở tại Diệp gia, Thẩm Kim Hoa đang đối chọi vô cùng gay gắt với Khương Lam. Nguyên nhân của cuộc đối chọi chính là sự trở mặt của Khương Lam.    Thẩm Kim Hoa nói với vẻ châm chọc: “Khương Lam, bà cũng là người có danh tiếng ở tỉnh Giang Nam. Ngày đó, bà đã từng thề độc, vậy mà chưa được bao lâu đã nuốt lời. Bà không thấy xấu hổ sao?”    “Ồ, có sao? Thẩm Kim Hoa, ông nói gì thì cũng phải có bằng chứng. Tôi đã thề khi nào, tại sao tôi lại không nhớ chứ?”    Khương Lam không chịu thừa nhận.    Thẩm Kim Hoa mắng: “Khương Lam, tôi phát hiện ra bà đúng là không biết xấu hổ!”    “Ông bảo ai là đồ không biết xấu hổ?” Khương Lam lập tức nổi giận.   “Ai là người thất hứa thì người đó là đồ không biết xấu hổ.”    “Được, tôi thất hứa đấy thì sao. Thẩm Kim Hoa, ông có bản lĩnh thì lặp lại lời tôi nói hôm đó để xem tôi có thất hứa không.”   “Được, là do bà nói đấy. Tôi sẽ khiến cho bà phải tâm phục khẩu phục.”    Đột nhiên, Thẩm Kim Hoa cười lạnh một tiếng. Ông ta mở ghi âm trong điện thoại ra, một đoạn âm thanh vang lên: “Ông nói đùa gì vậy, bà đây không mù như ông. Có chết tôi cũng tuyệt đối không để cho Lục Vân vào nhà tôi!”    Đây là nguyên văn lời nói của Khương Lam.    Chỉ là Thẩm Kim Hoa đã bí mật dùng điện thoại ghi âm lại.    Khương Lam không nhịn được mắng chửi: “Thẩm Kim Hoa, ông đúng là vô liêm sỉ!”   “Ha ha, nếu như bà giữ lời thì việc gì tôi phải ghi âm lại chứ?” Thẩm Kim Hoa phản bác.   “Ông hãy nghe kỹ lại lời nói của tôi đi, đúng là tôi nói Lục Vân không được bước chân vào Diệp gia nhưng tôi đâu có nói là con gái tôi không được phép gả ra ngoài. Ông nói xem tôi thất hứa chỗ nào, lật lọng chỗ nào?”    Dường như Khương Lam nắm chắc phần thắng trong tay, bà ngẩng cao đầu như gà trống thắng trận.    Thẩm Kim Hoa bị phản bác ngược lại không còn gì để nói, chỉ có thể mắng Khương Lam vô liêm sỉ.   Ai mà ngờ được hai người có địa vị cao ở tỉnh Giang Nam này lại không màng đến thân phận nổ ra một trận khẩu chiến vì Lục Vân.    “Uống gì mà uống. Tôi còn đang vội tới Giang Thành để thăm con rể đây, có thời gian đâu mà uống trà?”    Trận đấu khẩu này kết thúc với phần thua thuộc về Thẩm Kim Hoa. Ông ta rời khỏi Diệp gia với vẻ phẫn nộ và càng quyết tâm muốn con gái mình gả cho Lục thần y bởi vì đây là trận chiến liên quan tới danh dự của hai gia tộc.    

Chương 285: Khương Lam không chịu thừa nhận.