Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 301: "Thiếu gia!”
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Dư Hồng Văn đã chứng kiến hết một màn vừa nãy ở cửa, nhất thời tâm tình càng thêm khó chịu.Tôi cảm thấy rất bực, các người luôn mở miệng nói muốn †ìm sư phụ của tôi, kết quả hiện tại sư phụ tôi đứng ngay trước mặt các người, mà một người chỉ biết nói năng thô lỗ với sư phụ tôi, một người thì làm như không thấy, đây không phải là hành vi mất dạy thì là cái gì?Măng các người là mất dạy là đã nương tay rồi.Dư Hồng Văn là trung y đại sư đức cao vọng trọng, là một lão tiền bối vô cùng lịch thiệp, nhưng hôm nay gặp phải hai người này cũng nhịn không được mà bật ra lời thô tục."Lão già, ông mắng ai là mất dạy?"Tê Minh nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, anh ta đã nhịn ba ngày rồi, hôm nay lại bị lời nói của Dư Hồng Văn kích thích, không nhịn được mà bộc phát, lúc này Chú Minh lại lớn tiếng quát: "Thiếu gia!”"Hừ——"Tê Minh nặng nề thở ra một hơi, nén lửa giận lại trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất như muốn ăn thịt người.Hôm nay nếu phát hiện tên thần y kia chỉ là hư danh, ông đây nhất định sẽ phá nát cái y quán này!Chú Minh trừng mắt nhìn Tê Minh một cái, sau đó dùng thái độ thành khẩn nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, vừa rồi ngài nói, sư phụ của ngài ở ngay dưới mí mắt chúng tôi, là có ý gì?”Quả thật ông ta không nghĩ tới Lục Vân, chủ yếu là bởi vìLục Vân còn quá trẻ, rất khó tưởng tượng được hắn sẽ là sư phụ của Dư Hồng Văn."Tôi chính là thần y ở Giang Thành mà các người muốn tìm'Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trêu chọc nhìn hai người."Mày?"Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó Tề Minh liền cười nhạo nói: "Mày đùa cái gì vậy? Lúc thì tự xưng là Vân Thiên Thần Quân, lúc lại tự xưng là thần y Giang Thành, tao thấy mày là tên điên thì có!”Tất nhiên anh ta không thể tin mấy lời lừa đảo như vậy.Người trẻ tuổi này, lại thật sự chính là vị thần y Giang Thành trong truyền thuyết kia?Trong lòng Chú Minh cả kinh. Nhưng ông ta rất nhanh cũng chấp nhận.Bởi vì tuổi còn trẻ như vậy, cho nên mới được gọi là thầnVì thế vội vàng nói: "Thiếu gia, mau xin lỗi thần y đi!” "Cái gì? Xin lỗi anh ta? Chú Minh, đây rõ ràng là một trò lừa bịp, theo cháu thấy cái tên tự xưng thần y này chỉ khoe khoang mà thôi!"
Dư Hồng Văn đã chứng kiến hết một màn vừa nãy ở cửa, nhất thời tâm tình càng thêm khó chịu.
Tôi cảm thấy rất bực, các người luôn mở miệng nói muốn †ìm sư phụ của tôi, kết quả hiện tại sư phụ tôi đứng ngay trước mặt các người, mà một người chỉ biết nói năng thô lỗ với sư phụ tôi, một người thì làm như không thấy, đây không phải là hành vi mất dạy thì là cái gì?
Măng các người là mất dạy là đã nương tay rồi.
Dư Hồng Văn là trung y đại sư đức cao vọng trọng, là một lão tiền bối vô cùng lịch thiệp, nhưng hôm nay gặp phải hai người này cũng nhịn không được mà bật ra lời thô tục.
"Lão già, ông mắng ai là mất dạy?"
Tê Minh nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, anh ta đã nhịn ba ngày rồi, hôm nay lại bị lời nói của Dư Hồng Văn kích thích, không nhịn được mà bộc phát, lúc này Chú Minh lại lớn tiếng quát: "Thiếu gia!”
"Hừ——"
Tê Minh nặng nề thở ra một hơi, nén lửa giận lại trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất như muốn ăn thịt người.
Hôm nay nếu phát hiện tên thần y kia chỉ là hư danh, ông đây nhất định sẽ phá nát cái y quán này!
Chú Minh trừng mắt nhìn Tê Minh một cái, sau đó dùng thái độ thành khẩn nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, vừa rồi ngài nói, sư phụ của ngài ở ngay dưới mí mắt chúng tôi, là có ý gì?”
Quả thật ông ta không nghĩ tới Lục Vân, chủ yếu là bởi vì
Lục Vân còn quá trẻ, rất khó tưởng tượng được hắn sẽ là sư phụ của Dư Hồng Văn.
"Tôi chính là thần y ở Giang Thành mà các người muốn tìm'
Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trêu chọc nhìn hai người.
"Mày?"
Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó Tề Minh liền cười nhạo nói: "Mày đùa cái gì vậy? Lúc thì tự xưng là Vân Thiên Thần Quân, lúc lại tự xưng là thần y Giang Thành, tao thấy mày là tên điên thì có!”
Tất nhiên anh ta không thể tin mấy lời lừa đảo như vậy.
Người trẻ tuổi này, lại thật sự chính là vị thần y Giang Thành trong truyền thuyết kia?
Trong lòng Chú Minh cả kinh. Nhưng ông ta rất nhanh cũng chấp nhận.
Bởi vì tuổi còn trẻ như vậy, cho nên mới được gọi là thần
Vì thế vội vàng nói: "Thiếu gia, mau xin lỗi thần y đi!” "Cái gì? Xin lỗi anh ta? Chú Minh, đây rõ ràng là một trò lừa bịp, theo cháu thấy cái tên tự xưng thần y này chỉ khoe khoang mà thôi!"
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Dư Hồng Văn đã chứng kiến hết một màn vừa nãy ở cửa, nhất thời tâm tình càng thêm khó chịu.Tôi cảm thấy rất bực, các người luôn mở miệng nói muốn †ìm sư phụ của tôi, kết quả hiện tại sư phụ tôi đứng ngay trước mặt các người, mà một người chỉ biết nói năng thô lỗ với sư phụ tôi, một người thì làm như không thấy, đây không phải là hành vi mất dạy thì là cái gì?Măng các người là mất dạy là đã nương tay rồi.Dư Hồng Văn là trung y đại sư đức cao vọng trọng, là một lão tiền bối vô cùng lịch thiệp, nhưng hôm nay gặp phải hai người này cũng nhịn không được mà bật ra lời thô tục."Lão già, ông mắng ai là mất dạy?"Tê Minh nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, anh ta đã nhịn ba ngày rồi, hôm nay lại bị lời nói của Dư Hồng Văn kích thích, không nhịn được mà bộc phát, lúc này Chú Minh lại lớn tiếng quát: "Thiếu gia!”"Hừ——"Tê Minh nặng nề thở ra một hơi, nén lửa giận lại trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất như muốn ăn thịt người.Hôm nay nếu phát hiện tên thần y kia chỉ là hư danh, ông đây nhất định sẽ phá nát cái y quán này!Chú Minh trừng mắt nhìn Tê Minh một cái, sau đó dùng thái độ thành khẩn nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, vừa rồi ngài nói, sư phụ của ngài ở ngay dưới mí mắt chúng tôi, là có ý gì?”Quả thật ông ta không nghĩ tới Lục Vân, chủ yếu là bởi vìLục Vân còn quá trẻ, rất khó tưởng tượng được hắn sẽ là sư phụ của Dư Hồng Văn."Tôi chính là thần y ở Giang Thành mà các người muốn tìm'Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trêu chọc nhìn hai người."Mày?"Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó Tề Minh liền cười nhạo nói: "Mày đùa cái gì vậy? Lúc thì tự xưng là Vân Thiên Thần Quân, lúc lại tự xưng là thần y Giang Thành, tao thấy mày là tên điên thì có!”Tất nhiên anh ta không thể tin mấy lời lừa đảo như vậy.Người trẻ tuổi này, lại thật sự chính là vị thần y Giang Thành trong truyền thuyết kia?Trong lòng Chú Minh cả kinh. Nhưng ông ta rất nhanh cũng chấp nhận.Bởi vì tuổi còn trẻ như vậy, cho nên mới được gọi là thầnVì thế vội vàng nói: "Thiếu gia, mau xin lỗi thần y đi!” "Cái gì? Xin lỗi anh ta? Chú Minh, đây rõ ràng là một trò lừa bịp, theo cháu thấy cái tên tự xưng thần y này chỉ khoe khoang mà thôi!"