Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 316: Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Cho dù tối hôm qua là mộng du hay thế nào mà cô tiến vào phòng Tiểu Lục Vân cũng nhất định không được để cho chị cả biết chuyện này, nếu không, cuối cùng cô sẽ giống chị ba, bị chị cả ép ở chung một phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.Ngay sau khi Vương Băng Ngưng nghĩ chuyện mình rời khỏi phòng này không ai hay biết thì Lục Vân đã mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.Chuyện này cũng như một bài học, sau này nhất định phải khóa chặt cửa, không được để chị tư lẻn vào nữa.Khó chịu.Lục Vân trằn trọc một lúc, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, hẳn lại nghĩ đến bộ dáng của Vương Băng Ngưng tối qua, mấu chốt là cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhích đi nhích lại xong đôi tay nhỏ bé kia còn thích lần mò lung tung.Như thế cmn làm sao có thể ngủ nữa?Lục Vân không còn cách nào khác đành ngồi dậy, mắt khô khốc nhìn chăm chắm vào phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy chị em vọng tới từ ngoài phòng khách hẳn mới mở cửa đi ra.Đúng lúc này, Vương Băng Ngưng cũng từ trong phòng đi ra, vừa xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, vừa nói: "Tối hôm qua ngủ ngon thật, vừa mở mắt đã là rạng sáng... Này, Tiểu Lục Vân, em cũng vừa dậy à?"Dậy rồi?Tôi mẹ nó còn chưa được ngủ đó!Lục Vân vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn giả vờ dụi mắt nói: "Em cũng vậy, ngủ thẳng đến sáng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà em vừa dậy đã ê ẩm hết cả người, tay chân nhức mỏi, có lẽ là bị ma đè nhỉ!"Vương Băng Ngưng trái lòng nói: "Có lẽ là vậy. Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Vân thâm hừ một tiếng, chị tư, kỹ năng diễn xuất của chị cũng không tệ đâu!Trong lúc ăn sáng, Vương Băng Ngưng dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, nói: "Ài, mấy ngày nay trở về thật sự rất vui, thật là không nỡ rời đi mà."Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Chỉ tư, chị định đi nữa?""Là công việc, chị không thể không đi được, ngày mai chị phải đi nước ngoài... Lần này vì em mà chị đã gác lại hết công việc trên tay để quay về, em có cảm động không?”"Ha ha, cảm động, cảm động lắm."Tối hôm qua còn cảm động hơn nữa."Đúng rồi chị, em nghe chị Khuynh Thành nói, chị ra nước ngoài điều tra vụ bắt cóc của Quốc Vương Cát Cát, sao. lâu như vậy vân không có kết quả?""Không phải do Quốc vương Cát Cát xảo quyệt sao..."Vương Băng Ngưng thè lưỡi không nói tiếp, nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng thoáng qua.Chuyện chị tư muốn điều tra tuyệt đối không đơn giản như vậy!Lục Vân nói: “Chị tư, chị đừng rời đi được không, em có chút không nỡ xa chị."Đó là những dòng suy nghĩ được khắc lúc đâu"Cái bùa hộ mệnh này, chỉ cần chị cầm nó gọi tên em, may män sẽ đến."Vương Băng Ngưng nói: “Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó.”Tuy nói vậy nhưng cô vẫn lấy đeo lên cổ vì đây là món quà đầu tiên mà Lục Vân tặng cô.

Cho dù tối hôm qua là mộng du hay thế nào mà cô tiến vào phòng Tiểu Lục Vân cũng nhất định không được để cho chị cả biết chuyện này, nếu không, cuối cùng cô sẽ giống chị ba, bị chị cả ép ở chung một phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.

Ngay sau khi Vương Băng Ngưng nghĩ chuyện mình rời khỏi phòng này không ai hay biết thì Lục Vân đã mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.

Chuyện này cũng như một bài học, sau này nhất định phải khóa chặt cửa, không được để chị tư lẻn vào nữa.

Khó chịu.

Lục Vân trằn trọc một lúc, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, hẳn lại nghĩ đến bộ dáng của Vương Băng Ngưng tối qua, mấu chốt là cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhích đi nhích lại xong đôi tay nhỏ bé kia còn thích lần mò lung tung.

Như thế cmn làm sao có thể ngủ nữa?

Lục Vân không còn cách nào khác đành ngồi dậy, mắt khô khốc nhìn chăm chắm vào phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy chị em vọng tới từ ngoài phòng khách hẳn mới mở cửa đi ra.

Đúng lúc này, Vương Băng Ngưng cũng từ trong phòng đi ra, vừa xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, vừa nói: "Tối hôm qua ngủ ngon thật, vừa mở mắt đã là rạng sáng... Này, Tiểu Lục Vân, em cũng vừa dậy à?"

Dậy rồi?

Tôi mẹ nó còn chưa được ngủ đó!

Lục Vân vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn giả vờ dụi mắt nói: "Em cũng vậy, ngủ thẳng đến sáng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà em vừa dậy đã ê ẩm hết cả người, tay chân nhức mỏi, có lẽ là bị ma đè nhỉ!"

Vương Băng Ngưng trái lòng nói: "Có lẽ là vậy. Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Vân thâm hừ một tiếng, chị tư, kỹ năng diễn xuất của chị cũng không tệ đâu!

Trong lúc ăn sáng, Vương Băng Ngưng dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, nói: "Ài, mấy ngày nay trở về thật sự rất vui, thật là không nỡ rời đi mà."

Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Chỉ tư, chị định đi nữa?"

"Là công việc, chị không thể không đi được, ngày mai chị phải đi nước ngoài... Lần này vì em mà chị đã gác lại hết công việc trên tay để quay về, em có cảm động không?”

"Ha ha, cảm động, cảm động lắm."

Tối hôm qua còn cảm động hơn nữa.

"Đúng rồi chị, em nghe chị Khuynh Thành nói, chị ra nước ngoài điều tra vụ bắt cóc của Quốc Vương Cát Cát, sao. lâu như vậy vân không có kết quả?"

"Không phải do Quốc vương Cát Cát xảo quyệt sao..."

Vương Băng Ngưng thè lưỡi không nói tiếp, nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng thoáng qua.

Chuyện chị tư muốn điều tra tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Lục Vân nói: “Chị tư, chị đừng rời đi được không, em có chút không nỡ xa chị."

Đó là những dòng suy nghĩ được khắc lúc đâu

"Cái bùa hộ mệnh này, chỉ cần chị cầm nó gọi tên em, may män sẽ đến."

Vương Băng Ngưng nói: “Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó.”

Tuy nói vậy nhưng cô vẫn lấy đeo lên cổ vì đây là món quà đầu tiên mà Lục Vân tặng cô.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Cho dù tối hôm qua là mộng du hay thế nào mà cô tiến vào phòng Tiểu Lục Vân cũng nhất định không được để cho chị cả biết chuyện này, nếu không, cuối cùng cô sẽ giống chị ba, bị chị cả ép ở chung một phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.Ngay sau khi Vương Băng Ngưng nghĩ chuyện mình rời khỏi phòng này không ai hay biết thì Lục Vân đã mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.Chuyện này cũng như một bài học, sau này nhất định phải khóa chặt cửa, không được để chị tư lẻn vào nữa.Khó chịu.Lục Vân trằn trọc một lúc, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, hẳn lại nghĩ đến bộ dáng của Vương Băng Ngưng tối qua, mấu chốt là cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhích đi nhích lại xong đôi tay nhỏ bé kia còn thích lần mò lung tung.Như thế cmn làm sao có thể ngủ nữa?Lục Vân không còn cách nào khác đành ngồi dậy, mắt khô khốc nhìn chăm chắm vào phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy chị em vọng tới từ ngoài phòng khách hẳn mới mở cửa đi ra.Đúng lúc này, Vương Băng Ngưng cũng từ trong phòng đi ra, vừa xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, vừa nói: "Tối hôm qua ngủ ngon thật, vừa mở mắt đã là rạng sáng... Này, Tiểu Lục Vân, em cũng vừa dậy à?"Dậy rồi?Tôi mẹ nó còn chưa được ngủ đó!Lục Vân vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn giả vờ dụi mắt nói: "Em cũng vậy, ngủ thẳng đến sáng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà em vừa dậy đã ê ẩm hết cả người, tay chân nhức mỏi, có lẽ là bị ma đè nhỉ!"Vương Băng Ngưng trái lòng nói: "Có lẽ là vậy. Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Vân thâm hừ một tiếng, chị tư, kỹ năng diễn xuất của chị cũng không tệ đâu!Trong lúc ăn sáng, Vương Băng Ngưng dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, nói: "Ài, mấy ngày nay trở về thật sự rất vui, thật là không nỡ rời đi mà."Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Chỉ tư, chị định đi nữa?""Là công việc, chị không thể không đi được, ngày mai chị phải đi nước ngoài... Lần này vì em mà chị đã gác lại hết công việc trên tay để quay về, em có cảm động không?”"Ha ha, cảm động, cảm động lắm."Tối hôm qua còn cảm động hơn nữa."Đúng rồi chị, em nghe chị Khuynh Thành nói, chị ra nước ngoài điều tra vụ bắt cóc của Quốc Vương Cát Cát, sao. lâu như vậy vân không có kết quả?""Không phải do Quốc vương Cát Cát xảo quyệt sao..."Vương Băng Ngưng thè lưỡi không nói tiếp, nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng thoáng qua.Chuyện chị tư muốn điều tra tuyệt đối không đơn giản như vậy!Lục Vân nói: “Chị tư, chị đừng rời đi được không, em có chút không nỡ xa chị."Đó là những dòng suy nghĩ được khắc lúc đâu"Cái bùa hộ mệnh này, chỉ cần chị cầm nó gọi tên em, may män sẽ đến."Vương Băng Ngưng nói: “Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó.”Tuy nói vậy nhưng cô vẫn lấy đeo lên cổ vì đây là món quà đầu tiên mà Lục Vân tặng cô.

Chương 316: Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó