Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 323: Dương Quân là người có tâm lý như vậy.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Lúc hai người rời khỏi cổng trường, Lục Vân còn cố ý dẫn Thẩm Tĩnh Nghi đi vài vòng quanh trường để đối phương chặn bọn họ ngoài cổng trường.Tuy có thẹn thùng nhưng Thẩm Tĩnh Nghi căn bản không hề có ý chống cự. Cùng lắm là cô ta giả bộ dè dặt chút, chứ trong lòng thật ra mong chờ Lục Vân có hành động táo bạo hơn một chút.Lại nói phụ nữ đúng là một giống loài kỳ lạ, trước mặt người mình không thích thì kiêu ngạo như thiên nga trắng nhưng khi đứng trước người mình thích, chỉ mong đối phương có hành động mạnh bạo hơn một chút.Hai người đi cạnh nhau giống như một đôi tình nhân trẻ.Một lúc sau, rốt cuộc cũng có một nhóm người chạy tới cổng trường, Dương Quân là người dẫn đường. Anh ta sợ trong lúc đi báo tin thì người đã rời khỏi khuôn viên trường.Từ xa đã thấy hai người đi với nhau, Dương Quân lập tức vô cùng hưng phấn. Xem ra anh ta tới vô cùng đúng lúc, vừa kịp lúc chặn đối phương ở ngay cổng trường. Có lẽ đây là ý trời!“Tam gia, Mã thiếu gia, hai người mau nhìn xem. Tôi nói không sai mà, thăng nhãi kia đúng là không thành thật, tay của hẳn còn đang...”Khi nhìn thấy Lục Vân chạm vào eo của Thẩm Tĩnh Nghi, đôi mắt của Dương Quân đỏ ngầu vì ghen tị.Mẹ kiếp, thăng nhãi chết tiệt, bỏ ngay cái móng heo kia ralĐôi mắt của Dương Quân như muốn bùng cháy tới nơi! Khi nào mà một người trở nên ghen tuông như vậy?Chính là khi thực lực của người đó không chênh lệch nhiều so với mình hoặc thậm chí cho rằng thực lực của người đó yếu hơn mình nhưng người đó lại dễ dàng có được thứ mà mình không có được cho nên mới sinh ra ghen tị. Nhưng nếu như thực lực của người đó và mình chênh lệch quá lớn, người đó đạt được thứ mà mình mơ ước thì cùng lắm bản thân sẽ chỉ cảm thấy chua xót, trong lòng không khỏi cảm thấy khâm phục vì người đó có bản lĩnh hơn mình.Dương Quân là người có tâm lý như vậy.Mã Trạch tốt hơn anh ta nên nếu như Mã Trạch có được Thẩm Tĩnh Nghi thì anh ta sẽ coi như đó là điều hiển nhiên và không có gì phải phàn nàn.Hản không những không bỏ tay ra mà còn dùng sức bóp nhẹ một chút khiến cho Thẩm Tĩnh Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt.“Thăng khốn, mày muốn chết hả?”Ngọn lửa ghen tị trong cơ thể Dương Quân như làm nổ tung lồng ngực anh ta tới nơi. Anh ta không thể nhịn được mà quay đầu lại nói với Mã Tam gia: “Tam gia, thằng nhãi này không nghe lời, đồng nghĩa với việc không coi ngài ra gì.”Anh ta cho rằng sự tích cực của mình sẽ để lại ấn tượng tốt với Mã Tam gia và Mã Trạch. Và khi nhìn thấy Mã Tam gia sải bước về phía này, Dương Quân càng thêm tự đắc: “Thăng nhãi kia, mày có biết mày đang khiêu khích ai không. Mày chết chắc rồi, ha ha...”
Lúc hai người rời khỏi cổng trường, Lục Vân còn cố ý dẫn Thẩm Tĩnh Nghi đi vài vòng quanh trường để đối phương chặn bọn họ ngoài cổng trường.
Tuy có thẹn thùng nhưng Thẩm Tĩnh Nghi căn bản không hề có ý chống cự. Cùng lắm là cô ta giả bộ dè dặt chút, chứ trong lòng thật ra mong chờ Lục Vân có hành động táo bạo hơn một chút.
Lại nói phụ nữ đúng là một giống loài kỳ lạ, trước mặt người mình không thích thì kiêu ngạo như thiên nga trắng nhưng khi đứng trước người mình thích, chỉ mong đối phương có hành động mạnh bạo hơn một chút.
Hai người đi cạnh nhau giống như một đôi tình nhân trẻ.
Một lúc sau, rốt cuộc cũng có một nhóm người chạy tới cổng trường, Dương Quân là người dẫn đường. Anh ta sợ trong lúc đi báo tin thì người đã rời khỏi khuôn viên trường.
Từ xa đã thấy hai người đi với nhau, Dương Quân lập tức vô cùng hưng phấn. Xem ra anh ta tới vô cùng đúng lúc, vừa kịp lúc chặn đối phương ở ngay cổng trường. Có lẽ đây là ý trời!
“Tam gia, Mã thiếu gia, hai người mau nhìn xem. Tôi nói không sai mà, thăng nhãi kia đúng là không thành thật, tay của hẳn còn đang...”
Khi nhìn thấy Lục Vân chạm vào eo của Thẩm Tĩnh Nghi, đôi mắt của Dương Quân đỏ ngầu vì ghen tị.
Mẹ kiếp, thăng nhãi chết tiệt, bỏ ngay cái móng heo kia ral
Đôi mắt của Dương Quân như muốn bùng cháy tới nơi! Khi nào mà một người trở nên ghen tuông như vậy?
Chính là khi thực lực của người đó không chênh lệch nhiều so với mình hoặc thậm chí cho rằng thực lực của người đó yếu hơn mình nhưng người đó lại dễ dàng có được thứ mà mình không có được cho nên mới sinh ra ghen tị. Nhưng nếu như thực lực của người đó và mình chênh lệch quá lớn, người đó đạt được thứ mà mình mơ ước thì cùng lắm bản thân sẽ chỉ cảm thấy chua xót, trong lòng không khỏi cảm thấy khâm phục vì người đó có bản lĩnh hơn mình.
Dương Quân là người có tâm lý như vậy.
Mã Trạch tốt hơn anh ta nên nếu như Mã Trạch có được Thẩm Tĩnh Nghi thì anh ta sẽ coi như đó là điều hiển nhiên và không có gì phải phàn nàn.
Hản không những không bỏ tay ra mà còn dùng sức bóp nhẹ một chút khiến cho Thẩm Tĩnh Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Thăng khốn, mày muốn chết hả?”
Ngọn lửa ghen tị trong cơ thể Dương Quân như làm nổ tung lồng ngực anh ta tới nơi. Anh ta không thể nhịn được mà quay đầu lại nói với Mã Tam gia: “Tam gia, thằng nhãi này không nghe lời, đồng nghĩa với việc không coi ngài ra gì.”
Anh ta cho rằng sự tích cực của mình sẽ để lại ấn tượng tốt với Mã Tam gia và Mã Trạch. Và khi nhìn thấy Mã Tam gia sải bước về phía này, Dương Quân càng thêm tự đắc: “Thăng nhãi kia, mày có biết mày đang khiêu khích ai không. Mày chết chắc rồi, ha ha...”
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Lúc hai người rời khỏi cổng trường, Lục Vân còn cố ý dẫn Thẩm Tĩnh Nghi đi vài vòng quanh trường để đối phương chặn bọn họ ngoài cổng trường.Tuy có thẹn thùng nhưng Thẩm Tĩnh Nghi căn bản không hề có ý chống cự. Cùng lắm là cô ta giả bộ dè dặt chút, chứ trong lòng thật ra mong chờ Lục Vân có hành động táo bạo hơn một chút.Lại nói phụ nữ đúng là một giống loài kỳ lạ, trước mặt người mình không thích thì kiêu ngạo như thiên nga trắng nhưng khi đứng trước người mình thích, chỉ mong đối phương có hành động mạnh bạo hơn một chút.Hai người đi cạnh nhau giống như một đôi tình nhân trẻ.Một lúc sau, rốt cuộc cũng có một nhóm người chạy tới cổng trường, Dương Quân là người dẫn đường. Anh ta sợ trong lúc đi báo tin thì người đã rời khỏi khuôn viên trường.Từ xa đã thấy hai người đi với nhau, Dương Quân lập tức vô cùng hưng phấn. Xem ra anh ta tới vô cùng đúng lúc, vừa kịp lúc chặn đối phương ở ngay cổng trường. Có lẽ đây là ý trời!“Tam gia, Mã thiếu gia, hai người mau nhìn xem. Tôi nói không sai mà, thăng nhãi kia đúng là không thành thật, tay của hẳn còn đang...”Khi nhìn thấy Lục Vân chạm vào eo của Thẩm Tĩnh Nghi, đôi mắt của Dương Quân đỏ ngầu vì ghen tị.Mẹ kiếp, thăng nhãi chết tiệt, bỏ ngay cái móng heo kia ralĐôi mắt của Dương Quân như muốn bùng cháy tới nơi! Khi nào mà một người trở nên ghen tuông như vậy?Chính là khi thực lực của người đó không chênh lệch nhiều so với mình hoặc thậm chí cho rằng thực lực của người đó yếu hơn mình nhưng người đó lại dễ dàng có được thứ mà mình không có được cho nên mới sinh ra ghen tị. Nhưng nếu như thực lực của người đó và mình chênh lệch quá lớn, người đó đạt được thứ mà mình mơ ước thì cùng lắm bản thân sẽ chỉ cảm thấy chua xót, trong lòng không khỏi cảm thấy khâm phục vì người đó có bản lĩnh hơn mình.Dương Quân là người có tâm lý như vậy.Mã Trạch tốt hơn anh ta nên nếu như Mã Trạch có được Thẩm Tĩnh Nghi thì anh ta sẽ coi như đó là điều hiển nhiên và không có gì phải phàn nàn.Hản không những không bỏ tay ra mà còn dùng sức bóp nhẹ một chút khiến cho Thẩm Tĩnh Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt.“Thăng khốn, mày muốn chết hả?”Ngọn lửa ghen tị trong cơ thể Dương Quân như làm nổ tung lồng ngực anh ta tới nơi. Anh ta không thể nhịn được mà quay đầu lại nói với Mã Tam gia: “Tam gia, thằng nhãi này không nghe lời, đồng nghĩa với việc không coi ngài ra gì.”Anh ta cho rằng sự tích cực của mình sẽ để lại ấn tượng tốt với Mã Tam gia và Mã Trạch. Và khi nhìn thấy Mã Tam gia sải bước về phía này, Dương Quân càng thêm tự đắc: “Thăng nhãi kia, mày có biết mày đang khiêu khích ai không. Mày chết chắc rồi, ha ha...”