Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 351: “Đừng chạy, để chị đánh em đã”
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Người lặng lẽ trốn ở ban công và chuẩn bị đánh lén chính là chị ba của Lục Vân, Liễu Yên Nhi.Với khả năng của Liễu Yên Nhi, cô rất dễ tìm ra nơi ở tạm thời của Lục Vân.Ờm... Có vẻ như leo từ dưới lên ban công tầng 5 khá dễ dàng.Thực ra, vừa nấy khi Lục Vân đang trò chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi, hẳn đã cảm nhận được sự hiện diện của Liễu Yên Nhi.Thứ nhất là do Liễu Yên Nhi đang đeo lá bùa bình an mà Lục Vân đưa cho. Vì thế, khi ở khoảng cách xa, cô cần phải gọi tên của Lục Vân để lá bùa phát huy hiệu quả. Còn khi ở khoảng cách gần, Lục Vân có thể cảm nhận được sự tồn tại thông qua pháp trận ý niệm.Thứ 2 là do chân khí trong cơ thể Liễu Yên Nhi cùng một nguồn với Lục Vân. Hay nói cách khác, đó là hạt giống mà Lục Vân gieo xuống nên hắn đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô.Ðó là lý do tại sao Lục Vân nói với Thẩm Tĩnh Nghỉ rằng hẳn phải đi tắm ở nhà bên cạnh. Và hản cũng biết rằng Liễu 'Yên Nhi không phải là người thích ở yên một chỗ.Chẳng thế mà ngay khi vừa mới gặp nhau, cô đã ra tay đánh lén rồi.May mà Lục Vân đã sớm phát hiện, hắn dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Liễu Yên nhỉ nhấc lên, sau đó tay còn lại vòng qua eo cô, dùng sức khống chế cô.Liễu Yên Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một đường cong mê người. Cô không hề hoảng sợ, trái lại còn chủ động ghé sát khuôn mặt hồ ly của mình vào lỗ tai Lục Vân, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Vân, thằng nhóc thối này, còn không mau buông chị ra.”Vì một số lý do mà kể từ khi sau khi trở thành tu luyện giả, khí chất quyến rũ trên người Liễu Yên Nhi ngày càng rõ rệt hơn.Nếu như là trước đây chỉ dùng từ quyến rũ để miêu tả thì bây giờ có thể tóm gọn lại hai từ yêu ma.Lục Vân lập tức rút lui và né tránh.“Đừng chạy, để chị đánh em đã” Liễu Yên Nhi vung nắm đấm nói.Lục Vân không nói nên lời: “Em không phải là người thích tự ngược nên em sẽ không để chị thành công đâu. Nếu như: chị có bản lĩnh thì đuổi kịp em đi”“Hừ, em còn dám khiêu khích!”
Người lặng lẽ trốn ở ban công và chuẩn bị đánh lén chính là chị ba của Lục Vân, Liễu Yên Nhi.
Với khả năng của Liễu Yên Nhi, cô rất dễ tìm ra nơi ở tạm thời của Lục Vân.
Ờm... Có vẻ như leo từ dưới lên ban công tầng 5 khá dễ dàng.
Thực ra, vừa nấy khi Lục Vân đang trò chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi, hẳn đã cảm nhận được sự hiện diện của Liễu Yên Nhi.
Thứ nhất là do Liễu Yên Nhi đang đeo lá bùa bình an mà Lục Vân đưa cho. Vì thế, khi ở khoảng cách xa, cô cần phải gọi tên của Lục Vân để lá bùa phát huy hiệu quả. Còn khi ở khoảng cách gần, Lục Vân có thể cảm nhận được sự tồn tại thông qua pháp trận ý niệm.
Thứ 2 là do chân khí trong cơ thể Liễu Yên Nhi cùng một nguồn với Lục Vân. Hay nói cách khác, đó là hạt giống mà Lục Vân gieo xuống nên hắn đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Ðó là lý do tại sao Lục Vân nói với Thẩm Tĩnh Nghỉ rằng hẳn phải đi tắm ở nhà bên cạnh. Và hản cũng biết rằng Liễu 'Yên Nhi không phải là người thích ở yên một chỗ.
Chẳng thế mà ngay khi vừa mới gặp nhau, cô đã ra tay đánh lén rồi.
May mà Lục Vân đã sớm phát hiện, hắn dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Liễu Yên nhỉ nhấc lên, sau đó tay còn lại vòng qua eo cô, dùng sức khống chế cô.
Liễu Yên Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một đường cong mê người. Cô không hề hoảng sợ, trái lại còn chủ động ghé sát khuôn mặt hồ ly của mình vào lỗ tai Lục Vân, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Vân, thằng nhóc thối này, còn không mau buông chị ra.”
Vì một số lý do mà kể từ khi sau khi trở thành tu luyện giả, khí chất quyến rũ trên người Liễu Yên Nhi ngày càng rõ rệt hơn.
Nếu như là trước đây chỉ dùng từ quyến rũ để miêu tả thì bây giờ có thể tóm gọn lại hai từ yêu ma.
Lục Vân lập tức rút lui và né tránh.
“Đừng chạy, để chị đánh em đã” Liễu Yên Nhi vung nắm đấm nói.
Lục Vân không nói nên lời: “Em không phải là người thích tự ngược nên em sẽ không để chị thành công đâu. Nếu như: chị có bản lĩnh thì đuổi kịp em đi”
“Hừ, em còn dám khiêu khích!”
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Người lặng lẽ trốn ở ban công và chuẩn bị đánh lén chính là chị ba của Lục Vân, Liễu Yên Nhi.Với khả năng của Liễu Yên Nhi, cô rất dễ tìm ra nơi ở tạm thời của Lục Vân.Ờm... Có vẻ như leo từ dưới lên ban công tầng 5 khá dễ dàng.Thực ra, vừa nấy khi Lục Vân đang trò chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi, hẳn đã cảm nhận được sự hiện diện của Liễu Yên Nhi.Thứ nhất là do Liễu Yên Nhi đang đeo lá bùa bình an mà Lục Vân đưa cho. Vì thế, khi ở khoảng cách xa, cô cần phải gọi tên của Lục Vân để lá bùa phát huy hiệu quả. Còn khi ở khoảng cách gần, Lục Vân có thể cảm nhận được sự tồn tại thông qua pháp trận ý niệm.Thứ 2 là do chân khí trong cơ thể Liễu Yên Nhi cùng một nguồn với Lục Vân. Hay nói cách khác, đó là hạt giống mà Lục Vân gieo xuống nên hắn đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô.Ðó là lý do tại sao Lục Vân nói với Thẩm Tĩnh Nghỉ rằng hẳn phải đi tắm ở nhà bên cạnh. Và hản cũng biết rằng Liễu 'Yên Nhi không phải là người thích ở yên một chỗ.Chẳng thế mà ngay khi vừa mới gặp nhau, cô đã ra tay đánh lén rồi.May mà Lục Vân đã sớm phát hiện, hắn dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Liễu Yên nhỉ nhấc lên, sau đó tay còn lại vòng qua eo cô, dùng sức khống chế cô.Liễu Yên Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một đường cong mê người. Cô không hề hoảng sợ, trái lại còn chủ động ghé sát khuôn mặt hồ ly của mình vào lỗ tai Lục Vân, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Vân, thằng nhóc thối này, còn không mau buông chị ra.”Vì một số lý do mà kể từ khi sau khi trở thành tu luyện giả, khí chất quyến rũ trên người Liễu Yên Nhi ngày càng rõ rệt hơn.Nếu như là trước đây chỉ dùng từ quyến rũ để miêu tả thì bây giờ có thể tóm gọn lại hai từ yêu ma.Lục Vân lập tức rút lui và né tránh.“Đừng chạy, để chị đánh em đã” Liễu Yên Nhi vung nắm đấm nói.Lục Vân không nói nên lời: “Em không phải là người thích tự ngược nên em sẽ không để chị thành công đâu. Nếu như: chị có bản lĩnh thì đuổi kịp em đi”“Hừ, em còn dám khiêu khích!”