Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 385: Làm không biết chán. 

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Trong khoảng thời gian sau đó, Lục Vân sống rất thoải mái, thoải mái đến mức ngày nào Diệp Khuynh Thành cũng phải véo tai trách mắng. Bởi vì có tên bất lương nào đó mỗi khi có cơ hội sẽ chạy đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành nháy mắt nói: “Này, chị gái xinh đẹp của em ơi, sao hôm nay chị lạnh lùng thế? Chị có muốn em hỗ trợ tu luyện không?” Mỗi khi nghe câu này, Diệp Khuynh Thành sẽ nhớ lại đêm đó, thời điểm hình tượng lạnh lùng của cô sụp đổ. Vì thế, cô chỉ có thể che đậy sự xấu hổ và tức giận bằng cách đánh Lục Vân. Tai của Lục Vân cũng bị véo quen rồi nên hắn gần như chẳng cảm thấy đau nữa. Hiện giờ, trêu chọc chị gái là thú vui hàng ngày. Làm không biết chán. Về phần Đại học Giang Nam, Lục Vân vẫn dạy hai tiết một tuần như thường lệ và hắn rất nổi tiếng trong giới sinh viên. Điều đáng nói là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa ngưng tụ được chân khí. Thành thật mà nói khi bàn về tu luyện, thiên phú thật sự rất quan trọng. Vì vậy, có lẽ con đường tu luyện này hoàn toàn không phù hợp với Thẩm Tĩnh Nghi. Thế nhưng Thẩm Tĩnh Nghi không cam tâm. Lục Vân không muốn nói nhiều vì sợ nói nhiều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta nên chỉ có thể đành đợi tới lúc cô ta tự từ bỏ. Chớp mắt, ngày tỉ thí võ thuật giữa Khương gia và Hầu gia đã tới. Khương Lam tìm Lục Vân nói chuyện: “Lục Vân, cháu hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi tới Kim Lăng.” Lục Vân cười nói: “Không cần vội, lần này cháu sẽ đi một mình. Cháu đã nói với Tề Thương Lan rằng khi nào đến Kim Lăng, cháu sẽ đến Tề gia trước.” Sau khi điều trị một khoảng thời gian, phần lớn vết thương ở chân của Tề Thương Lan đã khỏi hẳn. Ông ta không cần phải châm cứu thường xuyên nữa. Từ nay về sau, chỉ cần đến chỗ Lâm Thanh Đàn châm cứu mỗi tháng một lần là được. Thật tuyệt khi có một phương tiện di chuyển như vậy. Lục Vân nói: “Bác gái, không phải bác cũng từng nói rằng bác và ba mình đã cãi nhau suốt nhiều năm, hai bên đều oán trách lẫn nhau sao? Lần này để cháu đến Kim Lăng giải quyết chuyện này, ba của bác nhất định sẽ chủ động cúi đầu đến xin lỗi bác.” Nghe vậy, Khương Lam vô cùng cảm động: “Lục Vân, nếu như cháu thật sự trở thành con rể của bác thì tốt rồi!” Hai ngày trước buổi tỷ thí, một bóng dáng đáng sợ đi thẳng từ Giang Nam đến Kim Lăng. 

Trong khoảng thời gian sau đó, Lục Vân sống rất thoải mái, thoải mái đến mức ngày nào Diệp Khuynh Thành cũng phải véo tai trách mắng. 

Bởi vì có tên bất lương nào đó mỗi khi có cơ hội sẽ chạy đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành nháy mắt nói: “Này, chị gái xinh đẹp của em ơi, sao hôm nay chị lạnh lùng thế? Chị có muốn em hỗ trợ tu luyện không?” 

Mỗi khi nghe câu này, Diệp Khuynh Thành sẽ nhớ lại đêm đó, thời điểm hình tượng lạnh lùng của cô sụp đổ. Vì thế, cô chỉ có thể che đậy sự xấu hổ và tức giận bằng cách đánh Lục Vân. 

Tai của Lục Vân cũng bị véo quen rồi nên hắn gần như chẳng cảm thấy đau nữa. 

Hiện giờ, trêu chọc chị gái là thú vui hàng ngày. 

Làm không biết chán. 

Về phần Đại học Giang Nam, Lục Vân vẫn dạy hai tiết một tuần như thường lệ và hắn rất nổi tiếng trong giới sinh viên. 

Điều đáng nói là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa ngưng tụ được chân khí. 

Thành thật mà nói khi bàn về tu luyện, thiên phú thật sự rất quan trọng. Vì vậy, có lẽ con đường tu luyện này hoàn toàn không phù hợp với Thẩm Tĩnh Nghi. 

Thế nhưng Thẩm Tĩnh Nghi không cam tâm. 

Lục Vân không muốn nói nhiều vì sợ nói nhiều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta nên chỉ có thể đành đợi tới lúc cô ta tự từ bỏ. 

Chớp mắt, ngày tỉ thí võ thuật giữa Khương gia và Hầu gia đã tới. 

Khương Lam tìm Lục Vân nói chuyện: “Lục Vân, cháu hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi tới Kim Lăng.” 

Lục Vân cười nói: “Không cần vội, lần này cháu sẽ đi một mình. Cháu đã nói với Tề Thương Lan rằng khi nào đến Kim Lăng, cháu sẽ đến Tề gia trước.” 

Sau khi điều trị một khoảng thời gian, phần lớn vết thương ở chân của Tề Thương Lan đã khỏi hẳn. Ông ta không cần phải châm cứu thường xuyên nữa. Từ nay về sau, chỉ cần đến chỗ Lâm Thanh Đàn châm cứu mỗi tháng một lần là được. 

Thật tuyệt khi có một phương tiện di chuyển như vậy. 

Lục Vân nói: “Bác gái, không phải bác cũng từng nói rằng bác và ba mình đã cãi nhau suốt nhiều năm, hai bên đều oán trách lẫn nhau sao? Lần này để cháu đến Kim Lăng giải quyết chuyện này, ba của bác nhất định sẽ chủ động cúi đầu đến xin lỗi bác.” 

Nghe vậy, Khương Lam vô cùng cảm động: “Lục Vân, nếu như cháu thật sự trở thành con rể của bác thì tốt rồi!” 

Hai ngày trước buổi tỷ thí, một bóng dáng đáng sợ đi thẳng từ Giang Nam đến Kim Lăng. 

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Trong khoảng thời gian sau đó, Lục Vân sống rất thoải mái, thoải mái đến mức ngày nào Diệp Khuynh Thành cũng phải véo tai trách mắng. Bởi vì có tên bất lương nào đó mỗi khi có cơ hội sẽ chạy đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành nháy mắt nói: “Này, chị gái xinh đẹp của em ơi, sao hôm nay chị lạnh lùng thế? Chị có muốn em hỗ trợ tu luyện không?” Mỗi khi nghe câu này, Diệp Khuynh Thành sẽ nhớ lại đêm đó, thời điểm hình tượng lạnh lùng của cô sụp đổ. Vì thế, cô chỉ có thể che đậy sự xấu hổ và tức giận bằng cách đánh Lục Vân. Tai của Lục Vân cũng bị véo quen rồi nên hắn gần như chẳng cảm thấy đau nữa. Hiện giờ, trêu chọc chị gái là thú vui hàng ngày. Làm không biết chán. Về phần Đại học Giang Nam, Lục Vân vẫn dạy hai tiết một tuần như thường lệ và hắn rất nổi tiếng trong giới sinh viên. Điều đáng nói là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa ngưng tụ được chân khí. Thành thật mà nói khi bàn về tu luyện, thiên phú thật sự rất quan trọng. Vì vậy, có lẽ con đường tu luyện này hoàn toàn không phù hợp với Thẩm Tĩnh Nghi. Thế nhưng Thẩm Tĩnh Nghi không cam tâm. Lục Vân không muốn nói nhiều vì sợ nói nhiều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta nên chỉ có thể đành đợi tới lúc cô ta tự từ bỏ. Chớp mắt, ngày tỉ thí võ thuật giữa Khương gia và Hầu gia đã tới. Khương Lam tìm Lục Vân nói chuyện: “Lục Vân, cháu hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi tới Kim Lăng.” Lục Vân cười nói: “Không cần vội, lần này cháu sẽ đi một mình. Cháu đã nói với Tề Thương Lan rằng khi nào đến Kim Lăng, cháu sẽ đến Tề gia trước.” Sau khi điều trị một khoảng thời gian, phần lớn vết thương ở chân của Tề Thương Lan đã khỏi hẳn. Ông ta không cần phải châm cứu thường xuyên nữa. Từ nay về sau, chỉ cần đến chỗ Lâm Thanh Đàn châm cứu mỗi tháng một lần là được. Thật tuyệt khi có một phương tiện di chuyển như vậy. Lục Vân nói: “Bác gái, không phải bác cũng từng nói rằng bác và ba mình đã cãi nhau suốt nhiều năm, hai bên đều oán trách lẫn nhau sao? Lần này để cháu đến Kim Lăng giải quyết chuyện này, ba của bác nhất định sẽ chủ động cúi đầu đến xin lỗi bác.” Nghe vậy, Khương Lam vô cùng cảm động: “Lục Vân, nếu như cháu thật sự trở thành con rể của bác thì tốt rồi!” Hai ngày trước buổi tỷ thí, một bóng dáng đáng sợ đi thẳng từ Giang Nam đến Kim Lăng. 

Chương 385: Làm không biết chán.