Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 389: Tốc độ Lục Vân vẽ tranh rất nhanh.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Tốc độ Lục Vân vẽ tranh rất nhanh.Trong quá trình đó, Khương Chính Hồng lộ ra vẻ mặt rất bất mãn.Khương Thiên Viễn cảm thấy rất tò mò, không rõ Lục Vân chạy tới đây vẽ tranh là có ý gì. Nhưng nếu Lục Vân nói chờ hoàn thành xong lại xem thì họ sẽ không tự hạ thấp thân phận đi rình coi.Đại khái chỉ sau mười lăm phút, Lục Vân đã vẽ xong.Hắn buông bút trong tay xuống và nói: “Được rồi, hiện tại mọi người có thể tới thưởng thức tác phẩm lớn của tôi, nhưng ông lão chết tiệt kia, tôi khuyên ông không cần nhìn, bằng không đôi mắt thật sự sẽ mù đấy"Hắn vừa dứt lời đã càng khơi dậy bất mãn trong lòng Khương Chính Hồng, còn không phải là một bức họa sao, có thể chọc mù đôi mắt tôi à? Cậu lừa quỷ hay gì!Tôi càng muốn xem! Vì thế ông ấy chủ động đi qua xem. Quả nhiên, chẳng có gì xảy ra cả.Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành kia có phác họa ra tới một con cú mèo, nét bút không nhiều lắm, nhưng cũng rất rõ ràng.Khương Chính Hồng nói: “Đây là bút tích của Vân Lộc đại sư, không nghĩ tới Vân Lộc đại sư lại là thăng nhóc trẻ tuổi như vậy, thật sự có chút lợi hại, nhưng cũng đâu khoa trương như cậu nói chứ?”Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, nếu là Khương Chính Hồng biết bí mật này vào ngày thường thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, nhưng hiện giờ Khương gia đang gặp nguy nan, ông đâu còn tâm tư quan tâm người ta là đại sư thiên tài hội hoạ gì chứ.Khương Thiên Viễn cũng nhíu mày và nói: “Anh bạn trẻ, bức họa cậu vẽ có liên quan gì điều này khó khăn lần này Khương gia chúng tôi gặp được?"Không phải thằng nhóc này chạy tới đây khoe thiên phú hội hoạ của mình đó chứ?Nếu là như vậy thì chỉ có thể nói là quá vô duyên, quá không hiểu chuyện!Lục Vân thần bí khó lường mà cười cười và nói: “Ông lão, trợn to đôi mắt chó hợp kim Titan của mình mà nhìn chăm chằm vào mắt con cú mèo kia, nhìn kỹ, dùng trái tim ông để cảm nhận đi."Khương Thiên Viễn nghi ngờ di chuyển ánh mắt, dừng lại trên hai mắt cú mèo.Một giây!Hai giây!Ba giây!Thân thể Khương Thiên Viễn đột nhiên lui về phía sau, va chạm vào góc bàn, nhưng trên mặt ông không lộ ra chút đau đớn nào, ngược lại còn mừng như điên, vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn."Anh bạn trẻ... Không đúng, tiền bối, cảm tạ tiền bối đã tặng tạo hóa cho tôi!" Khương Thiên Viễn nước mắt giàn giụa, mái tóc bạc buông xuống eo, khom thấp người 90 độ trước Lục Vân.Khương Chính Hồng đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, cũng muốn dựa theo cách Lục Vân nói mà nhìn chằm chằm hai mắt cú mèo, kết quả lại thấy Khương Thiên Viễn đột nhiên ngồi dậy, khép bức hoạ lại."Tu vi của con không đủ, nhìn vào sẽ chọc mù mắt chó của con."

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Tốc độ Lục Vân vẽ tranh rất nhanh.Trong quá trình đó, Khương Chính Hồng lộ ra vẻ mặt rất bất mãn.Khương Thiên Viễn cảm thấy rất tò mò, không rõ Lục Vân chạy tới đây vẽ tranh là có ý gì. Nhưng nếu Lục Vân nói chờ hoàn thành xong lại xem thì họ sẽ không tự hạ thấp thân phận đi rình coi.Đại khái chỉ sau mười lăm phút, Lục Vân đã vẽ xong.Hắn buông bút trong tay xuống và nói: “Được rồi, hiện tại mọi người có thể tới thưởng thức tác phẩm lớn của tôi, nhưng ông lão chết tiệt kia, tôi khuyên ông không cần nhìn, bằng không đôi mắt thật sự sẽ mù đấy"Hắn vừa dứt lời đã càng khơi dậy bất mãn trong lòng Khương Chính Hồng, còn không phải là một bức họa sao, có thể chọc mù đôi mắt tôi à? Cậu lừa quỷ hay gì!Tôi càng muốn xem! Vì thế ông ấy chủ động đi qua xem. Quả nhiên, chẳng có gì xảy ra cả.Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành kia có phác họa ra tới một con cú mèo, nét bút không nhiều lắm, nhưng cũng rất rõ ràng.Khương Chính Hồng nói: “Đây là bút tích của Vân Lộc đại sư, không nghĩ tới Vân Lộc đại sư lại là thăng nhóc trẻ tuổi như vậy, thật sự có chút lợi hại, nhưng cũng đâu khoa trương như cậu nói chứ?”Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, nếu là Khương Chính Hồng biết bí mật này vào ngày thường thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, nhưng hiện giờ Khương gia đang gặp nguy nan, ông đâu còn tâm tư quan tâm người ta là đại sư thiên tài hội hoạ gì chứ.Khương Thiên Viễn cũng nhíu mày và nói: “Anh bạn trẻ, bức họa cậu vẽ có liên quan gì điều này khó khăn lần này Khương gia chúng tôi gặp được?"Không phải thằng nhóc này chạy tới đây khoe thiên phú hội hoạ của mình đó chứ?Nếu là như vậy thì chỉ có thể nói là quá vô duyên, quá không hiểu chuyện!Lục Vân thần bí khó lường mà cười cười và nói: “Ông lão, trợn to đôi mắt chó hợp kim Titan của mình mà nhìn chăm chằm vào mắt con cú mèo kia, nhìn kỹ, dùng trái tim ông để cảm nhận đi."Khương Thiên Viễn nghi ngờ di chuyển ánh mắt, dừng lại trên hai mắt cú mèo.Một giây!Hai giây!Ba giây!Thân thể Khương Thiên Viễn đột nhiên lui về phía sau, va chạm vào góc bàn, nhưng trên mặt ông không lộ ra chút đau đớn nào, ngược lại còn mừng như điên, vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn."Anh bạn trẻ... Không đúng, tiền bối, cảm tạ tiền bối đã tặng tạo hóa cho tôi!" Khương Thiên Viễn nước mắt giàn giụa, mái tóc bạc buông xuống eo, khom thấp người 90 độ trước Lục Vân.Khương Chính Hồng đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, cũng muốn dựa theo cách Lục Vân nói mà nhìn chằm chằm hai mắt cú mèo, kết quả lại thấy Khương Thiên Viễn đột nhiên ngồi dậy, khép bức hoạ lại."Tu vi của con không đủ, nhìn vào sẽ chọc mù mắt chó của con."

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Tốc độ Lục Vân vẽ tranh rất nhanh.Trong quá trình đó, Khương Chính Hồng lộ ra vẻ mặt rất bất mãn.Khương Thiên Viễn cảm thấy rất tò mò, không rõ Lục Vân chạy tới đây vẽ tranh là có ý gì. Nhưng nếu Lục Vân nói chờ hoàn thành xong lại xem thì họ sẽ không tự hạ thấp thân phận đi rình coi.Đại khái chỉ sau mười lăm phút, Lục Vân đã vẽ xong.Hắn buông bút trong tay xuống và nói: “Được rồi, hiện tại mọi người có thể tới thưởng thức tác phẩm lớn của tôi, nhưng ông lão chết tiệt kia, tôi khuyên ông không cần nhìn, bằng không đôi mắt thật sự sẽ mù đấy"Hắn vừa dứt lời đã càng khơi dậy bất mãn trong lòng Khương Chính Hồng, còn không phải là một bức họa sao, có thể chọc mù đôi mắt tôi à? Cậu lừa quỷ hay gì!Tôi càng muốn xem! Vì thế ông ấy chủ động đi qua xem. Quả nhiên, chẳng có gì xảy ra cả.Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành kia có phác họa ra tới một con cú mèo, nét bút không nhiều lắm, nhưng cũng rất rõ ràng.Khương Chính Hồng nói: “Đây là bút tích của Vân Lộc đại sư, không nghĩ tới Vân Lộc đại sư lại là thăng nhóc trẻ tuổi như vậy, thật sự có chút lợi hại, nhưng cũng đâu khoa trương như cậu nói chứ?”Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, nếu là Khương Chính Hồng biết bí mật này vào ngày thường thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, nhưng hiện giờ Khương gia đang gặp nguy nan, ông đâu còn tâm tư quan tâm người ta là đại sư thiên tài hội hoạ gì chứ.Khương Thiên Viễn cũng nhíu mày và nói: “Anh bạn trẻ, bức họa cậu vẽ có liên quan gì điều này khó khăn lần này Khương gia chúng tôi gặp được?"Không phải thằng nhóc này chạy tới đây khoe thiên phú hội hoạ của mình đó chứ?Nếu là như vậy thì chỉ có thể nói là quá vô duyên, quá không hiểu chuyện!Lục Vân thần bí khó lường mà cười cười và nói: “Ông lão, trợn to đôi mắt chó hợp kim Titan của mình mà nhìn chăm chằm vào mắt con cú mèo kia, nhìn kỹ, dùng trái tim ông để cảm nhận đi."Khương Thiên Viễn nghi ngờ di chuyển ánh mắt, dừng lại trên hai mắt cú mèo.Một giây!Hai giây!Ba giây!Thân thể Khương Thiên Viễn đột nhiên lui về phía sau, va chạm vào góc bàn, nhưng trên mặt ông không lộ ra chút đau đớn nào, ngược lại còn mừng như điên, vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn."Anh bạn trẻ... Không đúng, tiền bối, cảm tạ tiền bối đã tặng tạo hóa cho tôi!" Khương Thiên Viễn nước mắt giàn giụa, mái tóc bạc buông xuống eo, khom thấp người 90 độ trước Lục Vân.Khương Chính Hồng đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, cũng muốn dựa theo cách Lục Vân nói mà nhìn chằm chằm hai mắt cú mèo, kết quả lại thấy Khương Thiên Viễn đột nhiên ngồi dậy, khép bức hoạ lại."Tu vi của con không đủ, nhìn vào sẽ chọc mù mắt chó của con."

Chương 389: Tốc độ Lục Vân vẽ tranh rất nhanh.