Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 449: Bắt đầu thực hiện hỗ trợ tu luyện
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Diệp Khuynh Thành cũng không chịu thua kém.Biết rằng Lục Vân không thể phá công nên cô cố tình sử dụng cách này để kích thích hắn.Bên tai Lục Vân truyền đến một cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến hắn không khỏi động lòng.Khi quay đầu lại, hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Diệp Khuynh Thành.Ngay cả khi ở khoảng cách gần như vậy, Lục Vân vẫn không nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên khuôn mặt của Diệp Khuynh Thành, dường như khuôn mặt này là kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế gian.Hàng mi mảnh mai khẽ run, đôi mắt to tròn xinh đẹp như bảo thạch, trong veo như nước...Lục Vân thực sự đỏ mặt.Hắn vội nhìn đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt hắn vô tình lại nhìn xuống đường viền cổ áo mở rộng của Diệp Khuynh Thành, phong cảnh tuyết trắng bên trong gần như làm mù mắt chó của hẳn.Trồng vừa trắng lại vừa tròn.Diệp Khuynh Thành hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của Lục Vân nhưng lần này, cô không hề đưa tay ra che lại mà nhìn hắn với vẻ khiêu khích: em đang nhìn gì đây hả 'đại thái giám!”Thái giám đã đành, lại còn thêm cả từ đại.Thật đáng ghét!Lục Vân thẹn quá hóa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn chuyển mắt sang chỗ khác, cườinói: “Hây, chị Khuynh Thành, chị có dám chơi một trò chơi thú vị với em không?”“Trò chơi gì?” “Hỗ trợ tu luyện.” “Chậc, cái này thì có gì mới. Chị đã chịu đượcqua 20 phút, chiêu này vô dụng đối với chị thôi Diệp Khuynh Thành khinh thường nói.“Phải không?”Lục Vân khẽ nhếch miệng cười, nói: “Lần này, chúng ta sẽ thực hiện hỗ trợ tu luyện ngay bên cạnh chị tư đang ngủ say. Chị có dám thử không?”“Không phải chị nói chiêu này vô dụng với chị sao? Nếu như sức chịu đựng của chị mạnh như vậy, nhất định có thể cam đoan sẽ không phát ra tiếng động đánh thức chị tư nhỉ?”“Xem ra chị không dám. Chị Khuynh Thành, chị nhát gan quá đấy”“Sao cơ? Em dám nói chị nhát gan. Chỉ là tròchơi thôi mà, chẳng qua chị không muốn nhìn bản mặt lưu manh của em thôi!”Dưới sự khiêu khích của Lục Vân, quả nhiên Diệp Khuynh Thành không phục.Đầu tiên cô vào phòng tắm để giải quyết vấn đề cá nhân của mình, sau đó đi theo Lục Vân về phòng hắn.Bắt đầu thực hiện hỗ trợ tu luyện. Để không cho Lục Vân coi thường mình, Diệp Khuynh Thành cố hết sức kiềm chế giọng nói của mình, kiên quyết không để Vương Băng Ngưng nằm bên cạnh nghe thấy.Mười phút đầu tiên vẫn bình thường.
Diệp Khuynh Thành cũng không chịu thua kém.
Biết rằng Lục Vân không thể phá công nên cô cố tình sử dụng cách này để kích thích hắn.
Bên tai Lục Vân truyền đến một cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến hắn không khỏi động lòng.
Khi quay đầu lại, hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Diệp Khuynh Thành.
Ngay cả khi ở khoảng cách gần như vậy, Lục Vân vẫn không nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên khuôn mặt của Diệp Khuynh Thành, dường như khuôn mặt này là kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế gian.
Hàng mi mảnh mai khẽ run, đôi mắt to tròn xinh đẹp như bảo thạch, trong veo như nước...
Lục Vân thực sự đỏ mặt.
Hắn vội nhìn đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt hắn vô tình lại nhìn xuống đường viền cổ áo mở rộng của Diệp Khuynh Thành, phong cảnh tuyết trắng bên trong gần như làm mù mắt chó của hẳn.
Trồng vừa trắng lại vừa tròn.
Diệp Khuynh Thành hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của Lục Vân nhưng lần này, cô không hề đưa tay ra che lại mà nhìn hắn với vẻ khiêu khích: em đang nhìn gì đây hả 'đại thái giám!”
Thái giám đã đành, lại còn thêm cả từ đại.
Thật đáng ghét!
Lục Vân thẹn quá hóa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn chuyển mắt sang chỗ khác, cười
nói: “Hây, chị Khuynh Thành, chị có dám chơi một trò chơi thú vị với em không?”
“Trò chơi gì?” “Hỗ trợ tu luyện.” “Chậc, cái này thì có gì mới. Chị đã chịu được
qua 20 phút, chiêu này vô dụng đối với chị thôi Diệp Khuynh Thành khinh thường nói.
“Phải không?”
Lục Vân khẽ nhếch miệng cười, nói: “Lần này, chúng ta sẽ thực hiện hỗ trợ tu luyện ngay bên cạnh chị tư đang ngủ say. Chị có dám thử không?”
“Không phải chị nói chiêu này vô dụng với chị sao? Nếu như sức chịu đựng của chị mạnh như vậy, nhất định có thể cam đoan sẽ không phát ra tiếng động đánh thức chị tư nhỉ?”
“Xem ra chị không dám. Chị Khuynh Thành, chị nhát gan quá đấy”
“Sao cơ? Em dám nói chị nhát gan. Chỉ là trò
chơi thôi mà, chẳng qua chị không muốn nhìn bản mặt lưu manh của em thôi!”
Dưới sự khiêu khích của Lục Vân, quả nhiên Diệp Khuynh Thành không phục.
Đầu tiên cô vào phòng tắm để giải quyết vấn đề cá nhân của mình, sau đó đi theo Lục Vân về phòng hắn.
Bắt đầu thực hiện hỗ trợ tu luyện.
Để không cho Lục Vân coi thường mình, Diệp Khuynh Thành cố hết sức kiềm chế giọng nói của mình, kiên quyết không để Vương Băng Ngưng nằm bên cạnh nghe thấy.
Mười phút đầu tiên vẫn bình thường.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Diệp Khuynh Thành cũng không chịu thua kém.Biết rằng Lục Vân không thể phá công nên cô cố tình sử dụng cách này để kích thích hắn.Bên tai Lục Vân truyền đến một cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến hắn không khỏi động lòng.Khi quay đầu lại, hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Diệp Khuynh Thành.Ngay cả khi ở khoảng cách gần như vậy, Lục Vân vẫn không nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên khuôn mặt của Diệp Khuynh Thành, dường như khuôn mặt này là kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế gian.Hàng mi mảnh mai khẽ run, đôi mắt to tròn xinh đẹp như bảo thạch, trong veo như nước...Lục Vân thực sự đỏ mặt.Hắn vội nhìn đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt hắn vô tình lại nhìn xuống đường viền cổ áo mở rộng của Diệp Khuynh Thành, phong cảnh tuyết trắng bên trong gần như làm mù mắt chó của hẳn.Trồng vừa trắng lại vừa tròn.Diệp Khuynh Thành hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của Lục Vân nhưng lần này, cô không hề đưa tay ra che lại mà nhìn hắn với vẻ khiêu khích: em đang nhìn gì đây hả 'đại thái giám!”Thái giám đã đành, lại còn thêm cả từ đại.Thật đáng ghét!Lục Vân thẹn quá hóa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn chuyển mắt sang chỗ khác, cườinói: “Hây, chị Khuynh Thành, chị có dám chơi một trò chơi thú vị với em không?”“Trò chơi gì?” “Hỗ trợ tu luyện.” “Chậc, cái này thì có gì mới. Chị đã chịu đượcqua 20 phút, chiêu này vô dụng đối với chị thôi Diệp Khuynh Thành khinh thường nói.“Phải không?”Lục Vân khẽ nhếch miệng cười, nói: “Lần này, chúng ta sẽ thực hiện hỗ trợ tu luyện ngay bên cạnh chị tư đang ngủ say. Chị có dám thử không?”“Không phải chị nói chiêu này vô dụng với chị sao? Nếu như sức chịu đựng của chị mạnh như vậy, nhất định có thể cam đoan sẽ không phát ra tiếng động đánh thức chị tư nhỉ?”“Xem ra chị không dám. Chị Khuynh Thành, chị nhát gan quá đấy”“Sao cơ? Em dám nói chị nhát gan. Chỉ là tròchơi thôi mà, chẳng qua chị không muốn nhìn bản mặt lưu manh của em thôi!”Dưới sự khiêu khích của Lục Vân, quả nhiên Diệp Khuynh Thành không phục.Đầu tiên cô vào phòng tắm để giải quyết vấn đề cá nhân của mình, sau đó đi theo Lục Vân về phòng hắn.Bắt đầu thực hiện hỗ trợ tu luyện. Để không cho Lục Vân coi thường mình, Diệp Khuynh Thành cố hết sức kiềm chế giọng nói của mình, kiên quyết không để Vương Băng Ngưng nằm bên cạnh nghe thấy.Mười phút đầu tiên vẫn bình thường.