Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 451: Vẫn còn em năm.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Biệt thự Lục Vân.Hôm nay chỉ có hai mỹ nữ ở nhà.Vương Băng Ngưng bị thương nên đương nhiên là một trong số đó. Cô đã tìm kiếm Lục Vân suốt một ngày một đêm nhưng tiểu Lục Vân không hề nghe máy nên cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.Đêm không có tiểu Lục Vân bên cạnh vô cùng trống rỗng, cô đơn và lạnh lẽo.Buổi tối đi ngủ, tay cô lạnh cóng.Thực ra, buổi sáng ngày hôm qua khi tiểu Lục Vân vừa mới biến mất, Vương Băng Ngưng đã đi hỏi Liễu Yên Nhi nhưng Liễu Yên Nhi lại cười ranh mãnh nói: “Em đoán xeml”Đêm hôm đó, Liễu Yên Nhi cũng biến mất.Đến ngày hôm sau, Vương Băng Ngưng lại đi hỏi Diệp Khuynh Thành xem tiểu Lục Vân đi đâu. Diệp Khuynh Thành cười lạnh nói: “Còn nói tiểu Lục Vân là đứa trẻ chưa cai sữa, chị thấy người đó là em mới đúng.”Nói xong, cô lạnh lùng rời khỏi biệt thự Lục Vân và đến công ty.Vương Băng Ngưng không cam lòng nên cô đành đi hỏi chị hai Lâm Thanh Đàn. Lâm Thanh Đàn nhẹ nhàng nói: “Em tư, em phải học cách tự lập đi. Em trai rất bận rộn, mặc dù chị không biết rõ nhưng em ấy bận rộn cả ngày."Sau khi nói xong, cô đi tới Hạnh Lâm Đường.Giờ phút này, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình như thể bị cả thế giới bỏ rơi.Khi cô làm phóng viên chạy loanh quanh khắp nơi, mọi người đều nói cô không ở nhà nhưng bây giờ khi cô ở nhà, bọn họ lại nói cô phải tự lập. Rốt cuộc mọi người muốn cô làm gì mới được đây?Không đúng.Vẫn còn em năm.Em năm không bỏ rơi mình, em ấy vẫn đang ở nhà.Vương Băng Ngưng cảm thấy mình đã tìm ra hơi ấm nên cô chủ động tới phòng Sở Dao trò chuyện. Thế nhưng Sở Sao cứ ngồi mày mò chiếc chuông nhỏ mãi nên khôngtập trung trò chuyện.Được lắm!Quả nhiên cô đã bị thế giới bỏ rơiVương Băng Ngưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem lại tài liệu mà cô lưu lại trên máy tính một cách khó chịu.Trong khi đó, Sở Dao đang chơi với sưu hồn linh của mình. Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhưng đột nhiên cô nhìn lên cửa sổ, trên khuôn mặt bối ra một nét nghiêm túc.Có một hơi thở nguy hiểm đang tới gần đây.Mặc dù tông chỉ rất quan trọng nhưng rõ ràng điều càng quan trọng hơn chính là bảo vệ những người xung quanh mình!Vì thế, cô chủ động đi ra chỗ cửa sổ và nhìn thấy vài bóng người quen thuộc. Đương nhiên những bóng người quen thuộc đó không phải là những khuôn mặt mà là những. chiếc áo choàng đen của họ.Tà Linh giáo!Quả nhiên là đã tìm đến đây!

Biệt thự Lục Vân.

Hôm nay chỉ có hai mỹ nữ ở nhà.

Vương Băng Ngưng bị thương nên đương nhiên là một trong số đó. Cô đã tìm kiếm Lục Vân suốt một ngày một đêm nhưng tiểu Lục Vân không hề nghe máy nên cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đêm không có tiểu Lục Vân bên cạnh vô cùng trống rỗng, cô đơn và lạnh lẽo.

Buổi tối đi ngủ, tay cô lạnh cóng.

Thực ra, buổi sáng ngày hôm qua khi tiểu Lục Vân vừa mới biến mất, Vương Băng Ngưng đã đi hỏi Liễu Yên Nhi nhưng Liễu Yên Nhi lại cười ranh mãnh nói: “Em đoán xeml”

Đêm hôm đó, Liễu Yên Nhi cũng biến mất.

Đến ngày hôm sau, Vương Băng Ngưng lại đi hỏi Diệp Khuynh Thành xem tiểu Lục Vân đi đâu. Diệp Khuynh Thành cười lạnh nói: “Còn nói tiểu Lục Vân là đứa trẻ chưa cai sữa, chị thấy người đó là em mới đúng.”

Nói xong, cô lạnh lùng rời khỏi biệt thự Lục Vân và đến công ty.

Vương Băng Ngưng không cam lòng nên cô đành đi hỏi chị hai Lâm Thanh Đàn. Lâm Thanh Đàn nhẹ nhàng nói: “Em tư, em phải học cách tự lập đi. Em trai rất bận rộn, mặc dù chị không biết rõ nhưng em ấy bận rộn cả ngày."

Sau khi nói xong, cô đi tới Hạnh Lâm Đường.

Giờ phút này, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình như thể bị cả thế giới bỏ rơi.

Khi cô làm phóng viên chạy loanh quanh khắp nơi, mọi người đều nói cô không ở nhà nhưng bây giờ khi cô ở nhà, bọn họ lại nói cô phải tự lập. Rốt cuộc mọi người muốn cô làm gì mới được đây?

Không đúng.

Vẫn còn em năm.

Em năm không bỏ rơi mình, em ấy vẫn đang ở nhà.

Vương Băng Ngưng cảm thấy mình đã tìm ra hơi ấm nên cô chủ động tới phòng Sở Dao trò chuyện. Thế nhưng Sở Sao cứ ngồi mày mò chiếc chuông nhỏ mãi nên không

tập trung trò chuyện.

Được lắm!

Quả nhiên cô đã bị thế giới bỏ rơi

Vương Băng Ngưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem lại tài liệu mà cô lưu lại trên máy tính một cách khó chịu.

Trong khi đó, Sở Dao đang chơi với sưu hồn linh của mình. Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhưng đột nhiên cô nhìn lên cửa sổ, trên khuôn mặt bối ra một nét nghiêm túc.

Có một hơi thở nguy hiểm đang tới gần đây.

Mặc dù tông chỉ rất quan trọng nhưng rõ ràng điều càng quan trọng hơn chính là bảo vệ những người xung quanh mình!

Vì thế, cô chủ động đi ra chỗ cửa sổ và nhìn thấy vài bóng người quen thuộc. Đương nhiên những bóng người quen thuộc đó không phải là những khuôn mặt mà là những. chiếc áo choàng đen của họ.

Tà Linh giáo!

Quả nhiên là đã tìm đến đây!

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Biệt thự Lục Vân.Hôm nay chỉ có hai mỹ nữ ở nhà.Vương Băng Ngưng bị thương nên đương nhiên là một trong số đó. Cô đã tìm kiếm Lục Vân suốt một ngày một đêm nhưng tiểu Lục Vân không hề nghe máy nên cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.Đêm không có tiểu Lục Vân bên cạnh vô cùng trống rỗng, cô đơn và lạnh lẽo.Buổi tối đi ngủ, tay cô lạnh cóng.Thực ra, buổi sáng ngày hôm qua khi tiểu Lục Vân vừa mới biến mất, Vương Băng Ngưng đã đi hỏi Liễu Yên Nhi nhưng Liễu Yên Nhi lại cười ranh mãnh nói: “Em đoán xeml”Đêm hôm đó, Liễu Yên Nhi cũng biến mất.Đến ngày hôm sau, Vương Băng Ngưng lại đi hỏi Diệp Khuynh Thành xem tiểu Lục Vân đi đâu. Diệp Khuynh Thành cười lạnh nói: “Còn nói tiểu Lục Vân là đứa trẻ chưa cai sữa, chị thấy người đó là em mới đúng.”Nói xong, cô lạnh lùng rời khỏi biệt thự Lục Vân và đến công ty.Vương Băng Ngưng không cam lòng nên cô đành đi hỏi chị hai Lâm Thanh Đàn. Lâm Thanh Đàn nhẹ nhàng nói: “Em tư, em phải học cách tự lập đi. Em trai rất bận rộn, mặc dù chị không biết rõ nhưng em ấy bận rộn cả ngày."Sau khi nói xong, cô đi tới Hạnh Lâm Đường.Giờ phút này, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình như thể bị cả thế giới bỏ rơi.Khi cô làm phóng viên chạy loanh quanh khắp nơi, mọi người đều nói cô không ở nhà nhưng bây giờ khi cô ở nhà, bọn họ lại nói cô phải tự lập. Rốt cuộc mọi người muốn cô làm gì mới được đây?Không đúng.Vẫn còn em năm.Em năm không bỏ rơi mình, em ấy vẫn đang ở nhà.Vương Băng Ngưng cảm thấy mình đã tìm ra hơi ấm nên cô chủ động tới phòng Sở Dao trò chuyện. Thế nhưng Sở Sao cứ ngồi mày mò chiếc chuông nhỏ mãi nên khôngtập trung trò chuyện.Được lắm!Quả nhiên cô đã bị thế giới bỏ rơiVương Băng Ngưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem lại tài liệu mà cô lưu lại trên máy tính một cách khó chịu.Trong khi đó, Sở Dao đang chơi với sưu hồn linh của mình. Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhưng đột nhiên cô nhìn lên cửa sổ, trên khuôn mặt bối ra một nét nghiêm túc.Có một hơi thở nguy hiểm đang tới gần đây.Mặc dù tông chỉ rất quan trọng nhưng rõ ràng điều càng quan trọng hơn chính là bảo vệ những người xung quanh mình!Vì thế, cô chủ động đi ra chỗ cửa sổ và nhìn thấy vài bóng người quen thuộc. Đương nhiên những bóng người quen thuộc đó không phải là những khuôn mặt mà là những. chiếc áo choàng đen của họ.Tà Linh giáo!Quả nhiên là đã tìm đến đây!

Chương 451: Vẫn còn em năm.