Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 30: Trần Khiêm suýt chút là ngã

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Ha ha ha!"Lời vừa thốt ra, nam sinh nữ sinh đang tập luyện trong hội trường phá lên cười.Vì tuần sau có tiết mục biểu diễn.Nên Giang Vi Vi dân đội biểu diễn của khoa đến luyện tập."Cũng không thể nói vậy được. Dù sao cũng là người mua được cái túi xách ba trăm sáu mươi ngàn tệ. Chúng ta không so sánh được đâu!""Đúng vậy, ăn nói chú ý nha chủ tịch. Cẩn thận sau này đại gia Trần Khiêm dùng tiền đè chết cậu đó nha!"Cả đám con gái đều che miệng cười nhìn Trần KhiêmCòn đám con trai thì ánh mắt kì lạ, nói xa nói gần châm chọc Trần Khiêm.Bọn họ kì thực có chút đố kị, ghen tị Trần Khiêm tốt số. Nếu đưa cho bọn họ ba trăm sáu mươi ngàn tệ, bọn họ sẽ mua một cái túi xách tặng chủ tịch Giang Vĩ Vi, dụ cô ta lên giường.Trần Khiêm giả lơ, không muốn nói gì cả, sau đó chuẩn bị quét tước, dọn dẹp đống lộn xộn mấy người kia để lại."Tránh ra! Đừng đứng cản ở đây. Thật con mẹ nó nghĩ rằng bản thân là đại gia sao? Đại ngốc thì có!"Vừa nói, một nam sinh cao lớn vừa tiến tới, thô lỗ đẩy Trần Khiêm một cái.Trần Khiêm suýt chút là ngã.Hăn ta tên Vương Dương, tất nhiên Trần Khiêm biết hẳn. Hắn là phó chủ tịch hội sinh viên, lại còn là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.Gia đình kinh doanh, rất giàu có."Trước kia không ít lần chế nhạo Trần Khiêm."Vương Dương, sao giờ cậu mới đến?"Mặt Giang Vi Vi vốn đang lạnh lùng.Nhưng nhìn thấy Vương Dương, sắc mặt cô ta thoáng chốc hiền hòa hơn nhiều.Bởi vì Giang Vi Vi cực thích kiểu nam sinh đẹp trai lai láng như Vương Dương, đánh bóng rổ hay, đẹp trai cao ráo lại còn là con nhà giàu.Muốn nữ sinh không mến mộ cũng khó.Đoàn văn nghệ cũng có rất nhiều nữ sinh, ai nấy đều dành cho Vương Dương cái nhìn đầy tình cảm."Ôi, đừng nhắc. Hôm nay mới sáng đã đem xe đi độ lại rồi"Vương Dương vặn nắp chai nước khoáng uống liền một hơi."Xe? AI Cậu mua xe rồi?" Có một nữ sinh kinh ngạc hỏi."Ha ha, một chiếc Audi A6 thôi, cũng coi như mua về luyện tay lái!"Vương Dương cười ha hả.“Wow!!"Đám nữ sinh hâm mộĐến cả người kén chọn như Giang Vi Vi, bây giờ cũng xao. động: "Sản xuất trong nước hay nhập khẩu?""Thật ra cho dù là sản xuất trong nước hay là quốc tế thì cũng đều vô cùng lợi hại."Nhập khẩu. Nhờ quan hệ của ba tớ mà còn được giảm hơn trăm nghìn tệ đấy! Haha." Vương Dương thản nhiên cười.Sắc mặt Giang Vi Vi lúc này có chút khác thường.Trần Khiêm ở một bên đang quét dọn, nghe nói hẳn mua xe, cũng không khỏi nghiêng tai nghe thử."Thật ra trước nay Trần Khiêm đều có một ước mơ nho nhỏ là có trong tay một chiếc xe.Nhãn hiệu nào cũng được, có xe là được.Vì sao lại nói là mơ ước? Bởi vì trước đây, mua xe chỉ là việc Trần Khiêm nghĩ trong mơ.Cho nên anh tò mò lăng nghe họ thảo luận. 'Thế nên lúc đó anh cũng bần thần người ra.Cứ quét cứ quét đến chỗ cô gái ngồi dưới bục phát biểu lúc nào không hay."A!"Cho đến khi cô gái kia hét lên một tiếng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Ha ha ha!"Lời vừa thốt ra, nam sinh nữ sinh đang tập luyện trong hội trường phá lên cười.Vì tuần sau có tiết mục biểu diễn.Nên Giang Vi Vi dân đội biểu diễn của khoa đến luyện tập."Cũng không thể nói vậy được. Dù sao cũng là người mua được cái túi xách ba trăm sáu mươi ngàn tệ. Chúng ta không so sánh được đâu!""Đúng vậy, ăn nói chú ý nha chủ tịch. Cẩn thận sau này đại gia Trần Khiêm dùng tiền đè chết cậu đó nha!"Cả đám con gái đều che miệng cười nhìn Trần KhiêmCòn đám con trai thì ánh mắt kì lạ, nói xa nói gần châm chọc Trần Khiêm.Bọn họ kì thực có chút đố kị, ghen tị Trần Khiêm tốt số. Nếu đưa cho bọn họ ba trăm sáu mươi ngàn tệ, bọn họ sẽ mua một cái túi xách tặng chủ tịch Giang Vĩ Vi, dụ cô ta lên giường.Trần Khiêm giả lơ, không muốn nói gì cả, sau đó chuẩn bị quét tước, dọn dẹp đống lộn xộn mấy người kia để lại."Tránh ra! Đừng đứng cản ở đây. Thật con mẹ nó nghĩ rằng bản thân là đại gia sao? Đại ngốc thì có!"Vừa nói, một nam sinh cao lớn vừa tiến tới, thô lỗ đẩy Trần Khiêm một cái.Trần Khiêm suýt chút là ngã.Hăn ta tên Vương Dương, tất nhiên Trần Khiêm biết hẳn. Hắn là phó chủ tịch hội sinh viên, lại còn là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.Gia đình kinh doanh, rất giàu có."Trước kia không ít lần chế nhạo Trần Khiêm."Vương Dương, sao giờ cậu mới đến?"Mặt Giang Vi Vi vốn đang lạnh lùng.Nhưng nhìn thấy Vương Dương, sắc mặt cô ta thoáng chốc hiền hòa hơn nhiều.Bởi vì Giang Vi Vi cực thích kiểu nam sinh đẹp trai lai láng như Vương Dương, đánh bóng rổ hay, đẹp trai cao ráo lại còn là con nhà giàu.Muốn nữ sinh không mến mộ cũng khó.Đoàn văn nghệ cũng có rất nhiều nữ sinh, ai nấy đều dành cho Vương Dương cái nhìn đầy tình cảm."Ôi, đừng nhắc. Hôm nay mới sáng đã đem xe đi độ lại rồi"Vương Dương vặn nắp chai nước khoáng uống liền một hơi."Xe? AI Cậu mua xe rồi?" Có một nữ sinh kinh ngạc hỏi."Ha ha, một chiếc Audi A6 thôi, cũng coi như mua về luyện tay lái!"Vương Dương cười ha hả.“Wow!!"Đám nữ sinh hâm mộĐến cả người kén chọn như Giang Vi Vi, bây giờ cũng xao. động: "Sản xuất trong nước hay nhập khẩu?""Thật ra cho dù là sản xuất trong nước hay là quốc tế thì cũng đều vô cùng lợi hại."Nhập khẩu. Nhờ quan hệ của ba tớ mà còn được giảm hơn trăm nghìn tệ đấy! Haha." Vương Dương thản nhiên cười.Sắc mặt Giang Vi Vi lúc này có chút khác thường.Trần Khiêm ở một bên đang quét dọn, nghe nói hẳn mua xe, cũng không khỏi nghiêng tai nghe thử."Thật ra trước nay Trần Khiêm đều có một ước mơ nho nhỏ là có trong tay một chiếc xe.Nhãn hiệu nào cũng được, có xe là được.Vì sao lại nói là mơ ước? Bởi vì trước đây, mua xe chỉ là việc Trần Khiêm nghĩ trong mơ.Cho nên anh tò mò lăng nghe họ thảo luận. 'Thế nên lúc đó anh cũng bần thần người ra.Cứ quét cứ quét đến chỗ cô gái ngồi dưới bục phát biểu lúc nào không hay."A!"Cho đến khi cô gái kia hét lên một tiếng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Ha ha ha!"Lời vừa thốt ra, nam sinh nữ sinh đang tập luyện trong hội trường phá lên cười.Vì tuần sau có tiết mục biểu diễn.Nên Giang Vi Vi dân đội biểu diễn của khoa đến luyện tập."Cũng không thể nói vậy được. Dù sao cũng là người mua được cái túi xách ba trăm sáu mươi ngàn tệ. Chúng ta không so sánh được đâu!""Đúng vậy, ăn nói chú ý nha chủ tịch. Cẩn thận sau này đại gia Trần Khiêm dùng tiền đè chết cậu đó nha!"Cả đám con gái đều che miệng cười nhìn Trần KhiêmCòn đám con trai thì ánh mắt kì lạ, nói xa nói gần châm chọc Trần Khiêm.Bọn họ kì thực có chút đố kị, ghen tị Trần Khiêm tốt số. Nếu đưa cho bọn họ ba trăm sáu mươi ngàn tệ, bọn họ sẽ mua một cái túi xách tặng chủ tịch Giang Vĩ Vi, dụ cô ta lên giường.Trần Khiêm giả lơ, không muốn nói gì cả, sau đó chuẩn bị quét tước, dọn dẹp đống lộn xộn mấy người kia để lại."Tránh ra! Đừng đứng cản ở đây. Thật con mẹ nó nghĩ rằng bản thân là đại gia sao? Đại ngốc thì có!"Vừa nói, một nam sinh cao lớn vừa tiến tới, thô lỗ đẩy Trần Khiêm một cái.Trần Khiêm suýt chút là ngã.Hăn ta tên Vương Dương, tất nhiên Trần Khiêm biết hẳn. Hắn là phó chủ tịch hội sinh viên, lại còn là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.Gia đình kinh doanh, rất giàu có."Trước kia không ít lần chế nhạo Trần Khiêm."Vương Dương, sao giờ cậu mới đến?"Mặt Giang Vi Vi vốn đang lạnh lùng.Nhưng nhìn thấy Vương Dương, sắc mặt cô ta thoáng chốc hiền hòa hơn nhiều.Bởi vì Giang Vi Vi cực thích kiểu nam sinh đẹp trai lai láng như Vương Dương, đánh bóng rổ hay, đẹp trai cao ráo lại còn là con nhà giàu.Muốn nữ sinh không mến mộ cũng khó.Đoàn văn nghệ cũng có rất nhiều nữ sinh, ai nấy đều dành cho Vương Dương cái nhìn đầy tình cảm."Ôi, đừng nhắc. Hôm nay mới sáng đã đem xe đi độ lại rồi"Vương Dương vặn nắp chai nước khoáng uống liền một hơi."Xe? AI Cậu mua xe rồi?" Có một nữ sinh kinh ngạc hỏi."Ha ha, một chiếc Audi A6 thôi, cũng coi như mua về luyện tay lái!"Vương Dương cười ha hả.“Wow!!"Đám nữ sinh hâm mộĐến cả người kén chọn như Giang Vi Vi, bây giờ cũng xao. động: "Sản xuất trong nước hay nhập khẩu?""Thật ra cho dù là sản xuất trong nước hay là quốc tế thì cũng đều vô cùng lợi hại."Nhập khẩu. Nhờ quan hệ của ba tớ mà còn được giảm hơn trăm nghìn tệ đấy! Haha." Vương Dương thản nhiên cười.Sắc mặt Giang Vi Vi lúc này có chút khác thường.Trần Khiêm ở một bên đang quét dọn, nghe nói hẳn mua xe, cũng không khỏi nghiêng tai nghe thử."Thật ra trước nay Trần Khiêm đều có một ước mơ nho nhỏ là có trong tay một chiếc xe.Nhãn hiệu nào cũng được, có xe là được.Vì sao lại nói là mơ ước? Bởi vì trước đây, mua xe chỉ là việc Trần Khiêm nghĩ trong mơ.Cho nên anh tò mò lăng nghe họ thảo luận. 'Thế nên lúc đó anh cũng bần thần người ra.Cứ quét cứ quét đến chỗ cô gái ngồi dưới bục phát biểu lúc nào không hay."A!"Cho đến khi cô gái kia hét lên một tiếng.

Chương 30: Trần Khiêm suýt chút là ngã