Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 31: Cô ấy bất ngờ hét lên
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm vô tình quét tới chân cô gái kia.Cô ấy mang một đôi giày trảng, đôi chân trằng đung đưa trong lúc thả hồn nghe chuyện Vương Dương mua xe.Vô cùng chăm chú.Không ngờ cây chổi bẩn thỉu quét lên đôi giày của cô ấy, làm nó dơ một mảng.Cô ấy bất ngờ hét lên.Âm thanh này thu hút sự chú ý của Vương Dương và Giang Vi Vi.“Mộc Vũ, chuyện gì vậy?”Giang Vi Vi vội vã chạy tới hỏi han. 'Vương Dương hối hả sải bước đi đến. “Không sao không sao!”'Tô Mộc Vũ vén tóc, hơi khom người lấy khăn ra định lau vệt bẩn đi.Nhưng càng lau càng bẩn.Bản thân Tô Mộc Vũ là người ưa sạch sẽ, nên có chút không vui cau mày.“Trần Khiêm, có phải cậu làm bẩn giày của Mộc Vũ không?”Giang Vĩ Vi lập tức trừng Trần Khiêm một cái.Bộ dạng trông rất hung hăng.Mặt Vương Dương trông càng bực bội:“Chết tiệt! Đồ nghèo kiết xác kia. Mày biết đôi giày của Mộc Vũ đáng giá bao nhiêu không hả? Bán mày đi cũng không. đền nỗi đâu!”Nói chưa dứt lời đã xông đến túm cổ áo Trần Khiêm.“Không sao! Không phải cậu ấy!”'Thấy Vương Dương sắp đánh người đến nơi, Tô Mộc Vũ vội vàng đứng ra can ngăn.Thật ra từ lâu, Tô Mộc Vũ đã chú ý đến Trần Khiêm, cho rằng anh có chút khác người.€ó thể thấy được anh rất nghèo.'Thế nên mới bị bọn Vương Dương ức hiếp.'Thế nhưng Tô Mộc Vũ không thấy một chút tự ti do hoàn cảnh nghèo khổ nào trong mắt người này, ngược lại còn rất thản nhiên.Đặc biệt hơn, Trần Khiêm còn có một khuôn mặt thanh thoát, chân thành.Khiến Mộc Vũ muốn tức giận cũng không được.Cho nên, thấy Trần Khiêm sắp bị đánh, Tô Mộc Vũ liền vội vã đứng ra can ngắn.“Mộc Vũ, không cần lo. Ít ra tớ phải bắt tên nghèo kiết xác này đền đôi giày cho cậu.”'Vương Dương hung hăng nói.Mặc dù Tô Mộc Vũ không học khoa Ngôn Ngữ Trung mà là khoa Phát thanh viên bên cạnh.Nhưng cô ấy và Giang Vi Vi là bạn tốt của nhau. Hôm nay chủ yếu là đến đây chơi.Vương Dương thích Giang Vi Vi, nhưng so ra càng thích bạn thân của cô ta là Tô Mộc Vũ.“Không cần đâu. Thật đó. Tớ về kí túc đổi đôi khác là được.”Tô Mộc Vũ vội vàng nói. Còn khẽ gật đầu với Trần Khiêm.“Coi như tên nhóc nhà cậu may mắn!” Hôm nay Vương. Dương trước mặt hai người đẹp biểu hiện không tồi.Hắn nhìn Tô Mộc Vũ đang định rời đi nói: “Đúng rồi Mộc Vũ, đợi cậu thay giày xong chúng ra đi tụ tập đi. Mấy ngày nay mọi người đều luyện tập cực khổ rồi.Hôm nay tôi mời, nhà hàng Charm Orchard.”“Wow! Charm Orchard à? Nghe nói bít tết và salad hoa quả ở đó ngon dữ lắm. Nhưng mà rất đắt đó.”“Anh Dương, chúng em cũng muốn đi”Vừa nghe đến Charm Orchard, đám nữ sinh xinh đẹp đều ùa lên tán thưởng.“Được!” Vương Dương võ tay.Giang Vi Vi nắm lấy cánh tay Tô Mộc Vũ cười cười: “Mộc Vũ, bọn tớ đợi cậu dưới lầu nha.”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm vô tình quét tới chân cô gái kia.Cô ấy mang một đôi giày trảng, đôi chân trằng đung đưa trong lúc thả hồn nghe chuyện Vương Dương mua xe.Vô cùng chăm chú.Không ngờ cây chổi bẩn thỉu quét lên đôi giày của cô ấy, làm nó dơ một mảng.Cô ấy bất ngờ hét lên.Âm thanh này thu hút sự chú ý của Vương Dương và Giang Vi Vi.“Mộc Vũ, chuyện gì vậy?”Giang Vi Vi vội vã chạy tới hỏi han. 'Vương Dương hối hả sải bước đi đến. “Không sao không sao!”'Tô Mộc Vũ vén tóc, hơi khom người lấy khăn ra định lau vệt bẩn đi.Nhưng càng lau càng bẩn.Bản thân Tô Mộc Vũ là người ưa sạch sẽ, nên có chút không vui cau mày.“Trần Khiêm, có phải cậu làm bẩn giày của Mộc Vũ không?”Giang Vĩ Vi lập tức trừng Trần Khiêm một cái.Bộ dạng trông rất hung hăng.Mặt Vương Dương trông càng bực bội:“Chết tiệt! Đồ nghèo kiết xác kia. Mày biết đôi giày của Mộc Vũ đáng giá bao nhiêu không hả? Bán mày đi cũng không. đền nỗi đâu!”Nói chưa dứt lời đã xông đến túm cổ áo Trần Khiêm.“Không sao! Không phải cậu ấy!”'Thấy Vương Dương sắp đánh người đến nơi, Tô Mộc Vũ vội vàng đứng ra can ngăn.Thật ra từ lâu, Tô Mộc Vũ đã chú ý đến Trần Khiêm, cho rằng anh có chút khác người.€ó thể thấy được anh rất nghèo.'Thế nên mới bị bọn Vương Dương ức hiếp.'Thế nhưng Tô Mộc Vũ không thấy một chút tự ti do hoàn cảnh nghèo khổ nào trong mắt người này, ngược lại còn rất thản nhiên.Đặc biệt hơn, Trần Khiêm còn có một khuôn mặt thanh thoát, chân thành.Khiến Mộc Vũ muốn tức giận cũng không được.Cho nên, thấy Trần Khiêm sắp bị đánh, Tô Mộc Vũ liền vội vã đứng ra can ngắn.“Mộc Vũ, không cần lo. Ít ra tớ phải bắt tên nghèo kiết xác này đền đôi giày cho cậu.”'Vương Dương hung hăng nói.Mặc dù Tô Mộc Vũ không học khoa Ngôn Ngữ Trung mà là khoa Phát thanh viên bên cạnh.Nhưng cô ấy và Giang Vi Vi là bạn tốt của nhau. Hôm nay chủ yếu là đến đây chơi.Vương Dương thích Giang Vi Vi, nhưng so ra càng thích bạn thân của cô ta là Tô Mộc Vũ.“Không cần đâu. Thật đó. Tớ về kí túc đổi đôi khác là được.”Tô Mộc Vũ vội vàng nói. Còn khẽ gật đầu với Trần Khiêm.“Coi như tên nhóc nhà cậu may mắn!” Hôm nay Vương. Dương trước mặt hai người đẹp biểu hiện không tồi.Hắn nhìn Tô Mộc Vũ đang định rời đi nói: “Đúng rồi Mộc Vũ, đợi cậu thay giày xong chúng ra đi tụ tập đi. Mấy ngày nay mọi người đều luyện tập cực khổ rồi.Hôm nay tôi mời, nhà hàng Charm Orchard.”“Wow! Charm Orchard à? Nghe nói bít tết và salad hoa quả ở đó ngon dữ lắm. Nhưng mà rất đắt đó.”“Anh Dương, chúng em cũng muốn đi”Vừa nghe đến Charm Orchard, đám nữ sinh xinh đẹp đều ùa lên tán thưởng.“Được!” Vương Dương võ tay.Giang Vi Vi nắm lấy cánh tay Tô Mộc Vũ cười cười: “Mộc Vũ, bọn tớ đợi cậu dưới lầu nha.”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm vô tình quét tới chân cô gái kia.Cô ấy mang một đôi giày trảng, đôi chân trằng đung đưa trong lúc thả hồn nghe chuyện Vương Dương mua xe.Vô cùng chăm chú.Không ngờ cây chổi bẩn thỉu quét lên đôi giày của cô ấy, làm nó dơ một mảng.Cô ấy bất ngờ hét lên.Âm thanh này thu hút sự chú ý của Vương Dương và Giang Vi Vi.“Mộc Vũ, chuyện gì vậy?”Giang Vi Vi vội vã chạy tới hỏi han. 'Vương Dương hối hả sải bước đi đến. “Không sao không sao!”'Tô Mộc Vũ vén tóc, hơi khom người lấy khăn ra định lau vệt bẩn đi.Nhưng càng lau càng bẩn.Bản thân Tô Mộc Vũ là người ưa sạch sẽ, nên có chút không vui cau mày.“Trần Khiêm, có phải cậu làm bẩn giày của Mộc Vũ không?”Giang Vĩ Vi lập tức trừng Trần Khiêm một cái.Bộ dạng trông rất hung hăng.Mặt Vương Dương trông càng bực bội:“Chết tiệt! Đồ nghèo kiết xác kia. Mày biết đôi giày của Mộc Vũ đáng giá bao nhiêu không hả? Bán mày đi cũng không. đền nỗi đâu!”Nói chưa dứt lời đã xông đến túm cổ áo Trần Khiêm.“Không sao! Không phải cậu ấy!”'Thấy Vương Dương sắp đánh người đến nơi, Tô Mộc Vũ vội vàng đứng ra can ngăn.Thật ra từ lâu, Tô Mộc Vũ đã chú ý đến Trần Khiêm, cho rằng anh có chút khác người.€ó thể thấy được anh rất nghèo.'Thế nên mới bị bọn Vương Dương ức hiếp.'Thế nhưng Tô Mộc Vũ không thấy một chút tự ti do hoàn cảnh nghèo khổ nào trong mắt người này, ngược lại còn rất thản nhiên.Đặc biệt hơn, Trần Khiêm còn có một khuôn mặt thanh thoát, chân thành.Khiến Mộc Vũ muốn tức giận cũng không được.Cho nên, thấy Trần Khiêm sắp bị đánh, Tô Mộc Vũ liền vội vã đứng ra can ngắn.“Mộc Vũ, không cần lo. Ít ra tớ phải bắt tên nghèo kiết xác này đền đôi giày cho cậu.”'Vương Dương hung hăng nói.Mặc dù Tô Mộc Vũ không học khoa Ngôn Ngữ Trung mà là khoa Phát thanh viên bên cạnh.Nhưng cô ấy và Giang Vi Vi là bạn tốt của nhau. Hôm nay chủ yếu là đến đây chơi.Vương Dương thích Giang Vi Vi, nhưng so ra càng thích bạn thân của cô ta là Tô Mộc Vũ.“Không cần đâu. Thật đó. Tớ về kí túc đổi đôi khác là được.”Tô Mộc Vũ vội vàng nói. Còn khẽ gật đầu với Trần Khiêm.“Coi như tên nhóc nhà cậu may mắn!” Hôm nay Vương. Dương trước mặt hai người đẹp biểu hiện không tồi.Hắn nhìn Tô Mộc Vũ đang định rời đi nói: “Đúng rồi Mộc Vũ, đợi cậu thay giày xong chúng ra đi tụ tập đi. Mấy ngày nay mọi người đều luyện tập cực khổ rồi.Hôm nay tôi mời, nhà hàng Charm Orchard.”“Wow! Charm Orchard à? Nghe nói bít tết và salad hoa quả ở đó ngon dữ lắm. Nhưng mà rất đắt đó.”“Anh Dương, chúng em cũng muốn đi”Vừa nghe đến Charm Orchard, đám nữ sinh xinh đẹp đều ùa lên tán thưởng.“Được!” Vương Dương võ tay.Giang Vi Vi nắm lấy cánh tay Tô Mộc Vũ cười cười: “Mộc Vũ, bọn tớ đợi cậu dưới lầu nha.”