Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 72
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nghe thấy có một nữ sinh kêu anh.Lập tức quay đầu lại nhìn, không phải ai khác, chính là chủ tịch trong khoa của anh, Giang Vĩ Vi.Hiển nhiên cảnh tượng Trần Khiêm bước xuống chiếc Ferrari đã đúng lúc bị Giang Vi Vi thấy được.Giờ phút này, cô ta không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm.Ánh mắt kia, muốn sững sờ bao nhiêu thì sững sờ bất nhiêu.“Chuyện gì?”Trần Khiêm cũng không ngờ để Bạch Tiểu Phi thả mình xuống một nơi rất xa trường nhưng vẫn bị người quen nhìn thấy.Mặc dù biết lý do Giang Vi Vi gọi anh lại, chắc chắn là hỏi mình tại sao lại bước xuống từ chiếc Ferrari.Nhưng Trần Khiêm vẫn giả vờ ngớ ngẩn. Quả nhiên...“Cậu cậu cậu... Tại sao lại có một chiếc Ferrari đưa cậu đến trường?”Giang Vi Vi hỏi thẳng.Mấy lần gần đây gặp Trần Khiêm, cảm giác anh mang lại khiến Giang Vi Vi thấy anh đã biến đổi quá nhiều.Đầu tiên là trong Bếp Gia Viên tối qua, Trần Khiêm trúng vé số, vung tiền thẳng tay.Hơn nữa, tối hôm qua Giang Vi Vi không hề rảnh rỗi, cô ta đi hỏi bạn bè của Trần Khiêm, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Câu trả lời mà cô ta nhận được là Trần Khiêm trúng vé số, trúng giải thưởng lớn nên được hai trăm nghìn.Nhưng mà, rất nhiều bạn bè đang suy đoán Trần Khiêm không chỉ trúng hai trăm ngàn tệ và vô số tin tức liên quan đến anh nữa.Điều này khiến Giang Vi Vi không khỏi khó chịu.Tại sao thăng nghèo ngu ngốc như Trần Khiêm lại tốt số như vậy? Ông trời mù rồi hả?Loại cảm xúc này cũng bình thường mà thôi.Người mà bạn thường hay ức hiếp bỗng trở nên tốt hơn, ai cũng khó chịu.Giang Vi Vi luôn muốn tìm Trần Khiêm hỏi rõ ràng.Cuối cùng anh đã trúng được bao nhiêu.Nhưng không ngờ, hôm nay cô ta vừa bước ra cổng trường đã gặp phải anh, hơn nữa anh còn bước xuống từ chiếc Ferrari.*Ồ, xe của bạn tôi thôi, đúng lúc đưa tôi đến đây!”Trần Khiêm lạnh nhạt nói.“Ha ha, xe của bạn cậu? Bạn cậu là ai? Người như Trần Khiêm cậu mà có thể làm bạn với người giàu hả? Có đánh chết tôi cũng không tin!”Giang Vi Vi không phục nói.“Cậu tin hay không thì tùy, quan tâm đến tôi làm gì? Hơn nữa, tôi có làm bạn với người giàu hay không thì liên quan gì đến cậu?”Trần Khiêm hết nói nổi.Cô gái này không chịu nói lý lẽ.Hơn nữa Trần Khiêm cũng phát hiện, trong khoảng thời gian này, sau khi biết mình có tiền, tận sâu trong tiềm thức,tính cách anh cũng đã thay đổi.Lúc trước, Trần Khiêm nào dám can đảm nói thế với Giang Vi Vi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nghe thấy có một nữ sinh kêu anh.Lập tức quay đầu lại nhìn, không phải ai khác, chính là chủ tịch trong khoa của anh, Giang Vĩ Vi.Hiển nhiên cảnh tượng Trần Khiêm bước xuống chiếc Ferrari đã đúng lúc bị Giang Vi Vi thấy được.Giờ phút này, cô ta không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm.Ánh mắt kia, muốn sững sờ bao nhiêu thì sững sờ bất nhiêu.“Chuyện gì?”Trần Khiêm cũng không ngờ để Bạch Tiểu Phi thả mình xuống một nơi rất xa trường nhưng vẫn bị người quen nhìn thấy.Mặc dù biết lý do Giang Vi Vi gọi anh lại, chắc chắn là hỏi mình tại sao lại bước xuống từ chiếc Ferrari.Nhưng Trần Khiêm vẫn giả vờ ngớ ngẩn. Quả nhiên...“Cậu cậu cậu... Tại sao lại có một chiếc Ferrari đưa cậu đến trường?”Giang Vi Vi hỏi thẳng.Mấy lần gần đây gặp Trần Khiêm, cảm giác anh mang lại khiến Giang Vi Vi thấy anh đã biến đổi quá nhiều.Đầu tiên là trong Bếp Gia Viên tối qua, Trần Khiêm trúng vé số, vung tiền thẳng tay.Hơn nữa, tối hôm qua Giang Vi Vi không hề rảnh rỗi, cô ta đi hỏi bạn bè của Trần Khiêm, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Câu trả lời mà cô ta nhận được là Trần Khiêm trúng vé số, trúng giải thưởng lớn nên được hai trăm nghìn.Nhưng mà, rất nhiều bạn bè đang suy đoán Trần Khiêm không chỉ trúng hai trăm ngàn tệ và vô số tin tức liên quan đến anh nữa.Điều này khiến Giang Vi Vi không khỏi khó chịu.Tại sao thăng nghèo ngu ngốc như Trần Khiêm lại tốt số như vậy? Ông trời mù rồi hả?Loại cảm xúc này cũng bình thường mà thôi.Người mà bạn thường hay ức hiếp bỗng trở nên tốt hơn, ai cũng khó chịu.Giang Vi Vi luôn muốn tìm Trần Khiêm hỏi rõ ràng.Cuối cùng anh đã trúng được bao nhiêu.Nhưng không ngờ, hôm nay cô ta vừa bước ra cổng trường đã gặp phải anh, hơn nữa anh còn bước xuống từ chiếc Ferrari.*Ồ, xe của bạn tôi thôi, đúng lúc đưa tôi đến đây!”Trần Khiêm lạnh nhạt nói.“Ha ha, xe của bạn cậu? Bạn cậu là ai? Người như Trần Khiêm cậu mà có thể làm bạn với người giàu hả? Có đánh chết tôi cũng không tin!”Giang Vi Vi không phục nói.“Cậu tin hay không thì tùy, quan tâm đến tôi làm gì? Hơn nữa, tôi có làm bạn với người giàu hay không thì liên quan gì đến cậu?”Trần Khiêm hết nói nổi.Cô gái này không chịu nói lý lẽ.Hơn nữa Trần Khiêm cũng phát hiện, trong khoảng thời gian này, sau khi biết mình có tiền, tận sâu trong tiềm thức,tính cách anh cũng đã thay đổi.Lúc trước, Trần Khiêm nào dám can đảm nói thế với Giang Vi Vi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm nghe thấy có một nữ sinh kêu anh.Lập tức quay đầu lại nhìn, không phải ai khác, chính là chủ tịch trong khoa của anh, Giang Vĩ Vi.Hiển nhiên cảnh tượng Trần Khiêm bước xuống chiếc Ferrari đã đúng lúc bị Giang Vi Vi thấy được.Giờ phút này, cô ta không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm.Ánh mắt kia, muốn sững sờ bao nhiêu thì sững sờ bất nhiêu.“Chuyện gì?”Trần Khiêm cũng không ngờ để Bạch Tiểu Phi thả mình xuống một nơi rất xa trường nhưng vẫn bị người quen nhìn thấy.Mặc dù biết lý do Giang Vi Vi gọi anh lại, chắc chắn là hỏi mình tại sao lại bước xuống từ chiếc Ferrari.Nhưng Trần Khiêm vẫn giả vờ ngớ ngẩn. Quả nhiên...“Cậu cậu cậu... Tại sao lại có một chiếc Ferrari đưa cậu đến trường?”Giang Vi Vi hỏi thẳng.Mấy lần gần đây gặp Trần Khiêm, cảm giác anh mang lại khiến Giang Vi Vi thấy anh đã biến đổi quá nhiều.Đầu tiên là trong Bếp Gia Viên tối qua, Trần Khiêm trúng vé số, vung tiền thẳng tay.Hơn nữa, tối hôm qua Giang Vi Vi không hề rảnh rỗi, cô ta đi hỏi bạn bè của Trần Khiêm, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.Câu trả lời mà cô ta nhận được là Trần Khiêm trúng vé số, trúng giải thưởng lớn nên được hai trăm nghìn.Nhưng mà, rất nhiều bạn bè đang suy đoán Trần Khiêm không chỉ trúng hai trăm ngàn tệ và vô số tin tức liên quan đến anh nữa.Điều này khiến Giang Vi Vi không khỏi khó chịu.Tại sao thăng nghèo ngu ngốc như Trần Khiêm lại tốt số như vậy? Ông trời mù rồi hả?Loại cảm xúc này cũng bình thường mà thôi.Người mà bạn thường hay ức hiếp bỗng trở nên tốt hơn, ai cũng khó chịu.Giang Vi Vi luôn muốn tìm Trần Khiêm hỏi rõ ràng.Cuối cùng anh đã trúng được bao nhiêu.Nhưng không ngờ, hôm nay cô ta vừa bước ra cổng trường đã gặp phải anh, hơn nữa anh còn bước xuống từ chiếc Ferrari.*Ồ, xe của bạn tôi thôi, đúng lúc đưa tôi đến đây!”Trần Khiêm lạnh nhạt nói.“Ha ha, xe của bạn cậu? Bạn cậu là ai? Người như Trần Khiêm cậu mà có thể làm bạn với người giàu hả? Có đánh chết tôi cũng không tin!”Giang Vi Vi không phục nói.“Cậu tin hay không thì tùy, quan tâm đến tôi làm gì? Hơn nữa, tôi có làm bạn với người giàu hay không thì liên quan gì đến cậu?”Trần Khiêm hết nói nổi.Cô gái này không chịu nói lý lẽ.Hơn nữa Trần Khiêm cũng phát hiện, trong khoảng thời gian này, sau khi biết mình có tiền, tận sâu trong tiềm thức,tính cách anh cũng đã thay đổi.Lúc trước, Trần Khiêm nào dám can đảm nói thế với Giang Vi Vi.