Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 73
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giang Vi Vi tức giận vì ngữ khí của Trân Khiêm.“Cậu! Được thôi, Trần Khiêm cậu không biết ơn lòng tốt người khác, tôi sợ cậu bị nhóm người bán hàng đa cấp lừa. Cậu biết không, tổ chức bán hàng đa cấp, đầu tiên sẽ ban cho cậu một món hời thật lớn, mưu mô lấy lòng cậu, làm cậu trở nên tham lam, sau đó xem như nửa đời sau của cậu phế rồi!”“Hơn nữa, người làm chủ tịch khoa như chúng tôi, không có quyền được hỏi à? Lỡ như cậu tham gia vào tổ chức bán hàng đa cấp, nói xấu khoa chúng ta, phải biết rằng, cậu thân thì nghèo lại ít kiến thức, không hiểu gì chuyện ngoài đời cả!”Nghe lời mỉa mai có lớp có lang của Giang Vi Vi.Trần Khiêm cười khổ läc đầu: “Tôi đã nói cho cậu nghe những gì tôi nên nói, đây là bạn của tôi thật mà!”“Được thôi! Tạm thời tôi sẽ không nói đến chuyện đó nữa, tôi hỏi cậu, chuyện tối hôm qua cậu trúng vé số là sao đó? Nghe người ta nói, tối qua cậu đã tiêu hơn một trăm nămmươi nghìn sao? Chẳng phải cậu trúng hai trăm nghìn hả, tại sao lại tiêu một lần hết một trăm năm mươi nghìn...”Giang Vi Vĩ hỏi.“Hai trăm nghìn? Ai nói tôi trúng hai trăm nghìn, chỉ là họ đang đoán thôi, tôi chỉ lấy ra hai trăm nghìn tiền mặt, thì là trúng được hai trăm nghìn à?”Dáng vẻ Trần Khiêm rất tự tin.Mà nhìn dáng vẻ này, Giang Vi Vi lại cảm thấy ngứa ngáy.Quả nhiên mình đoán đúng rồi, một lần đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thì Trần Khiêm không thể chỉ trúng mỗi hai trăm nghìn được.“Vậy là bao nhiêu?”“Tôi không tiện nói cho cậu nghe, tóm lại cũng không nhiều lảm! Không nhiều đâu thật đó! Được rồi, chủ tịch Giang.Vi Vi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về đây!”Trần Khiêm giống như chẳng sao cả.Làm Giang Vi Vi suýt sặc.“Hừ, có gì đâu mà ra vẻ, cậu trúng số được ít tiền, chỉ vì cậu may tôi, sao cậu có thể sánh với cậu ấm chân chính như Vương Dương được chứi”Giang Vi Vi nhìn thái độ bây giờ của Trần Khiêm, tức đến mức giậm chân.Vương Dương cũng là cậu ấm nhà giàu, không có tài năng gì cả nhưng trong mắt Giang Vi Vi, cậu ấm này vẫn mạnh hơn Trần Khiêm trúng vé số nhiều.“Tin tin...”Lúc này, một chiếc Audi A6 ngừng ở trước mặt Giang Vi Vi.Hạ cửa xe xuống, Vương Dương vươn mái tóc đã được chải chuốt sáng bóng ra.“Vi Vi, nhìn cậu có vẻ không được thoải mái lắm, cậu đang không vui hả? Hay là, cậu không muốn đi bảo trì Audi với tớ?”Vương Dương hỏi.“Không phải đâu Vương Dương, tớ chỉ hơi buồn bực mà thôi. Ây da tóm lại bây giờ tớ có hơi bối rối, thậm chí buồn bực mà không thể hiểu được, tớ tớ tớ... Tại sao tớ lại buồn bực nhỉ?”Giang Vi Vi cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.Nhìn tâm trạng buồn rầu của Giang Vi Vi, Vương Dương biết cơ hội của mình đã đến rồi, vội vàng an ủi:⁄Wi Vị, lên xe trước đi, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tớ có thể giúp cậu...”Giang Vi Vi gật đầu. Đặc biệt là bây giờ càng ngày càng nhiều người đang đi về phía cổng trường, lên chiếc Audi trước mặt mọi người, cũng rất đáng tự hào.Sau khi cô ta lên xe, xe ngừng trước cổng trường, không có ý định lái đi.Mà Giang Vi Vi cũng nói chuyện của Trần Khiêm. “Phụt!”Vương Dương cười nhạo: “Vi Vi, tớ còn tưởng là chuyện gì, thì ra cậu đang phiên não về chuyện này à? Trúng số thì sao, tin mà tớ nhận được, bây giờ Trần Khiêm lại biến thành thằng nghèo hèn rồi! Ha ha, vốn dĩ hôm nay tớ còn muốn nói chuyện này cho cậu nghe!”Tối qua Trần Khiêm đặt phòng thượng hạng xem như tát vào mặt mình, có thể nói làm Vương Dương mất hết mặt mũi, anh ta cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện Trần Khiêm trúng số.Cho nên từ lâu đã sai người đi điều tra.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giang Vi Vi tức giận vì ngữ khí của Trân Khiêm.“Cậu! Được thôi, Trần Khiêm cậu không biết ơn lòng tốt người khác, tôi sợ cậu bị nhóm người bán hàng đa cấp lừa. Cậu biết không, tổ chức bán hàng đa cấp, đầu tiên sẽ ban cho cậu một món hời thật lớn, mưu mô lấy lòng cậu, làm cậu trở nên tham lam, sau đó xem như nửa đời sau của cậu phế rồi!”“Hơn nữa, người làm chủ tịch khoa như chúng tôi, không có quyền được hỏi à? Lỡ như cậu tham gia vào tổ chức bán hàng đa cấp, nói xấu khoa chúng ta, phải biết rằng, cậu thân thì nghèo lại ít kiến thức, không hiểu gì chuyện ngoài đời cả!”Nghe lời mỉa mai có lớp có lang của Giang Vi Vi.Trần Khiêm cười khổ läc đầu: “Tôi đã nói cho cậu nghe những gì tôi nên nói, đây là bạn của tôi thật mà!”“Được thôi! Tạm thời tôi sẽ không nói đến chuyện đó nữa, tôi hỏi cậu, chuyện tối hôm qua cậu trúng vé số là sao đó? Nghe người ta nói, tối qua cậu đã tiêu hơn một trăm nămmươi nghìn sao? Chẳng phải cậu trúng hai trăm nghìn hả, tại sao lại tiêu một lần hết một trăm năm mươi nghìn...”Giang Vi Vĩ hỏi.“Hai trăm nghìn? Ai nói tôi trúng hai trăm nghìn, chỉ là họ đang đoán thôi, tôi chỉ lấy ra hai trăm nghìn tiền mặt, thì là trúng được hai trăm nghìn à?”Dáng vẻ Trần Khiêm rất tự tin.Mà nhìn dáng vẻ này, Giang Vi Vi lại cảm thấy ngứa ngáy.Quả nhiên mình đoán đúng rồi, một lần đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thì Trần Khiêm không thể chỉ trúng mỗi hai trăm nghìn được.“Vậy là bao nhiêu?”“Tôi không tiện nói cho cậu nghe, tóm lại cũng không nhiều lảm! Không nhiều đâu thật đó! Được rồi, chủ tịch Giang.Vi Vi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về đây!”Trần Khiêm giống như chẳng sao cả.Làm Giang Vi Vi suýt sặc.“Hừ, có gì đâu mà ra vẻ, cậu trúng số được ít tiền, chỉ vì cậu may tôi, sao cậu có thể sánh với cậu ấm chân chính như Vương Dương được chứi”Giang Vi Vi nhìn thái độ bây giờ của Trần Khiêm, tức đến mức giậm chân.Vương Dương cũng là cậu ấm nhà giàu, không có tài năng gì cả nhưng trong mắt Giang Vi Vi, cậu ấm này vẫn mạnh hơn Trần Khiêm trúng vé số nhiều.“Tin tin...”Lúc này, một chiếc Audi A6 ngừng ở trước mặt Giang Vi Vi.Hạ cửa xe xuống, Vương Dương vươn mái tóc đã được chải chuốt sáng bóng ra.“Vi Vi, nhìn cậu có vẻ không được thoải mái lắm, cậu đang không vui hả? Hay là, cậu không muốn đi bảo trì Audi với tớ?”Vương Dương hỏi.“Không phải đâu Vương Dương, tớ chỉ hơi buồn bực mà thôi. Ây da tóm lại bây giờ tớ có hơi bối rối, thậm chí buồn bực mà không thể hiểu được, tớ tớ tớ... Tại sao tớ lại buồn bực nhỉ?”Giang Vi Vi cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.Nhìn tâm trạng buồn rầu của Giang Vi Vi, Vương Dương biết cơ hội của mình đã đến rồi, vội vàng an ủi:⁄Wi Vị, lên xe trước đi, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tớ có thể giúp cậu...”Giang Vi Vi gật đầu. Đặc biệt là bây giờ càng ngày càng nhiều người đang đi về phía cổng trường, lên chiếc Audi trước mặt mọi người, cũng rất đáng tự hào.Sau khi cô ta lên xe, xe ngừng trước cổng trường, không có ý định lái đi.Mà Giang Vi Vi cũng nói chuyện của Trần Khiêm. “Phụt!”Vương Dương cười nhạo: “Vi Vi, tớ còn tưởng là chuyện gì, thì ra cậu đang phiên não về chuyện này à? Trúng số thì sao, tin mà tớ nhận được, bây giờ Trần Khiêm lại biến thành thằng nghèo hèn rồi! Ha ha, vốn dĩ hôm nay tớ còn muốn nói chuyện này cho cậu nghe!”Tối qua Trần Khiêm đặt phòng thượng hạng xem như tát vào mặt mình, có thể nói làm Vương Dương mất hết mặt mũi, anh ta cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện Trần Khiêm trúng số.Cho nên từ lâu đã sai người đi điều tra.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giang Vi Vi tức giận vì ngữ khí của Trân Khiêm.“Cậu! Được thôi, Trần Khiêm cậu không biết ơn lòng tốt người khác, tôi sợ cậu bị nhóm người bán hàng đa cấp lừa. Cậu biết không, tổ chức bán hàng đa cấp, đầu tiên sẽ ban cho cậu một món hời thật lớn, mưu mô lấy lòng cậu, làm cậu trở nên tham lam, sau đó xem như nửa đời sau của cậu phế rồi!”“Hơn nữa, người làm chủ tịch khoa như chúng tôi, không có quyền được hỏi à? Lỡ như cậu tham gia vào tổ chức bán hàng đa cấp, nói xấu khoa chúng ta, phải biết rằng, cậu thân thì nghèo lại ít kiến thức, không hiểu gì chuyện ngoài đời cả!”Nghe lời mỉa mai có lớp có lang của Giang Vi Vi.Trần Khiêm cười khổ läc đầu: “Tôi đã nói cho cậu nghe những gì tôi nên nói, đây là bạn của tôi thật mà!”“Được thôi! Tạm thời tôi sẽ không nói đến chuyện đó nữa, tôi hỏi cậu, chuyện tối hôm qua cậu trúng vé số là sao đó? Nghe người ta nói, tối qua cậu đã tiêu hơn một trăm nămmươi nghìn sao? Chẳng phải cậu trúng hai trăm nghìn hả, tại sao lại tiêu một lần hết một trăm năm mươi nghìn...”Giang Vi Vĩ hỏi.“Hai trăm nghìn? Ai nói tôi trúng hai trăm nghìn, chỉ là họ đang đoán thôi, tôi chỉ lấy ra hai trăm nghìn tiền mặt, thì là trúng được hai trăm nghìn à?”Dáng vẻ Trần Khiêm rất tự tin.Mà nhìn dáng vẻ này, Giang Vi Vi lại cảm thấy ngứa ngáy.Quả nhiên mình đoán đúng rồi, một lần đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thì Trần Khiêm không thể chỉ trúng mỗi hai trăm nghìn được.“Vậy là bao nhiêu?”“Tôi không tiện nói cho cậu nghe, tóm lại cũng không nhiều lảm! Không nhiều đâu thật đó! Được rồi, chủ tịch Giang.Vi Vi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về đây!”Trần Khiêm giống như chẳng sao cả.Làm Giang Vi Vi suýt sặc.“Hừ, có gì đâu mà ra vẻ, cậu trúng số được ít tiền, chỉ vì cậu may tôi, sao cậu có thể sánh với cậu ấm chân chính như Vương Dương được chứi”Giang Vi Vi nhìn thái độ bây giờ của Trần Khiêm, tức đến mức giậm chân.Vương Dương cũng là cậu ấm nhà giàu, không có tài năng gì cả nhưng trong mắt Giang Vi Vi, cậu ấm này vẫn mạnh hơn Trần Khiêm trúng vé số nhiều.“Tin tin...”Lúc này, một chiếc Audi A6 ngừng ở trước mặt Giang Vi Vi.Hạ cửa xe xuống, Vương Dương vươn mái tóc đã được chải chuốt sáng bóng ra.“Vi Vi, nhìn cậu có vẻ không được thoải mái lắm, cậu đang không vui hả? Hay là, cậu không muốn đi bảo trì Audi với tớ?”Vương Dương hỏi.“Không phải đâu Vương Dương, tớ chỉ hơi buồn bực mà thôi. Ây da tóm lại bây giờ tớ có hơi bối rối, thậm chí buồn bực mà không thể hiểu được, tớ tớ tớ... Tại sao tớ lại buồn bực nhỉ?”Giang Vi Vi cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.Nhìn tâm trạng buồn rầu của Giang Vi Vi, Vương Dương biết cơ hội của mình đã đến rồi, vội vàng an ủi:⁄Wi Vị, lên xe trước đi, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tớ có thể giúp cậu...”Giang Vi Vi gật đầu. Đặc biệt là bây giờ càng ngày càng nhiều người đang đi về phía cổng trường, lên chiếc Audi trước mặt mọi người, cũng rất đáng tự hào.Sau khi cô ta lên xe, xe ngừng trước cổng trường, không có ý định lái đi.Mà Giang Vi Vi cũng nói chuyện của Trần Khiêm. “Phụt!”Vương Dương cười nhạo: “Vi Vi, tớ còn tưởng là chuyện gì, thì ra cậu đang phiên não về chuyện này à? Trúng số thì sao, tin mà tớ nhận được, bây giờ Trần Khiêm lại biến thành thằng nghèo hèn rồi! Ha ha, vốn dĩ hôm nay tớ còn muốn nói chuyện này cho cậu nghe!”Tối qua Trần Khiêm đặt phòng thượng hạng xem như tát vào mặt mình, có thể nói làm Vương Dương mất hết mặt mũi, anh ta cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện Trần Khiêm trúng số.Cho nên từ lâu đã sai người đi điều tra.