Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 536: Long gia nói đưa là đưa.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Ý đồ của ông ta rất rõ ràng. Nói thẳng ra là muốn Tiêu Thấm thực hiện quy tảc ngầm.Đương nhiên là Tiêu Thấm cảm thấy không vui và nói thẳng tại chỗ rằng cô không muốn bán thân để trở thành người nổi tiếng.Đạo diễn quấy rầy một hồi, sau đó thấy không làm gì được Tiêu Thấm nên bắt đầu giở thủ đoạn hèn hạ. Kết quả là lúc này, đột nhiên người của Long gia xuất hiện và dạy cho tên đạo diễn đó một bài học.Kể từ đó, trong giới giải trí không còn bất cứ tin tức nào liên quan tới tên đạo diễn đó nữa. Từ đó có thể thấy rằng, địa vị của Long gia trong giới giải trí không hề thấp.Mãi sau này, Tiêu Thấm mới biết răng Long gia chính là ông chủ đứng đãng sau công ty giải trí Thiên Thịnh.Chỉ là cô không hiểu tại sao Long gia lại muốn giúp mình.Cho đến sau này, người của Long gia nói với Tiêu Thấm rằng có một thành viên quan trọng của Long gia bị bệnh nặng và được một lão đạo sĩ cứu sống. Lão đạo sĩ đó không nhận bất cứ hậu tạ nào mà chỉ đặc biệt nói với Long gia rằng phải bảo vệ Tiêu Thấm.Để báo đáp công ơn của lão đạo sĩ, Long gia đã quyết định ký hợp đồng với Tiêu Thấm dưới danh nghĩa công ty giải trí Thiên Thịnh. Một mặt giúp cô thực hiện ước mơ của mình, mặt khác cũng có lợi trong việc bảo vệ cô.Tiêu Thấm không dám tùy tiện đồng ý bởi vì cô không biết lão đạo sĩ đó là ai. Vì thế, Tiêu Thấm cảm thấy loại bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này rất không đáng tin.Khi đó, Tiêu Thấm thậm chí đã quyết định rút khỏi giới giải trí và không bao giờ lội vào vũng nước đục này nữa.Nhưng không ai ngờ, Long gia lại đưa ra một quyết định còn kinh người hơn. Họ nói rằng nếu như Tiêu Thấm không muốn tiến vào giới giải trí nữa thì cô có thể chuyển sang làm chủ hậu trường. Long gia cũng nguyện ý để lại công ty giải trí Thiên Thịnh cho cô.Công ty giải trí Thiên Thịnh có một vị trí quan trọng trong giới giải trí, có rất nhiều minh tinh nổi tiếng từng là nghệ sĩ của Thiên Thịnh.Long gia nói đưa là đưa.Điều này khiến cho Tiêu Thấm hơi sợ, hiển nhiên là cô không dám nhận lễ vật quý giá như thế.Tuy nhiên Long gia đã khổ sở van xin rãng hãy cho họ một cơ hội trả ơn bởi vì bọn họ không dám trái lời của lão đạo sĩ.Tiêu Thấm do dự mất một thời gian về vấn đề này.Cuối cùng sau khi cân nhäằc, cô lựa chọn trở thành nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí Thiên Thịnh. Khi ký hợp đồng, cô đã đọc đi đọc lại rất kỹ và chảc chản không có bất cứ điều khoản nào bất lợi với mình mới ký tên.Sau đó, cô cũng quan sát một khoảng thời gian thì mới phát hiện ra Long ra thật sự không có ác ý gì với mình. Họ không những cho cô tiến vào giới giải trí mà còn cung cấp cho cô rất nhiều tài nguyên điện ảnh và truyền hình đặc sắc.Đôi mắt của Tiêu Thấm lập tức sáng lên, cô nói: “Đúng đúng, chị nghe từ Long gia nói rằng lão đạo sĩ đó tên là Thiên Huyền Tử. Khi đó, họ hỏi chị quan hệ gì lão đạo sĩ Thiên Huyền Tử nhưng chị hoàn toàn không biết người đó là ai. Tiểu Lục Vân, em có biết đó là ai không?”Lục Vân có thể nói ngay ra tên của lão đạo sĩ đó, điều đó có nghĩa là chắc hẳn hắn biết ông ấy.Sự tò mò của Tiêu Thấm lập tức trỗi dậy.Lục Vân cười nói: “Em không chỉ biết mà còn rất thân thuộc với ông ấy nữa. Không ngờ lão già vô lương tâm kia lại nghĩa khí như vậy. Trong lúc em đi vằng, ông ấy lại bảo vệ chị tốt như vậy nên em sẽ tha thứ cho ông ấy việc lấy các bức tranh của em bán đi kiếm tiền.”
Ý đồ của ông ta rất rõ ràng. Nói thẳng ra là muốn Tiêu Thấm thực hiện quy tảc ngầm.
Đương nhiên là Tiêu Thấm cảm thấy không vui và nói thẳng tại chỗ rằng cô không muốn bán thân để trở thành người nổi tiếng.
Đạo diễn quấy rầy một hồi, sau đó thấy không làm gì được Tiêu Thấm nên bắt đầu giở thủ đoạn hèn hạ. Kết quả là lúc này, đột nhiên người của Long gia xuất hiện và dạy cho tên đạo diễn đó một bài học.
Kể từ đó, trong giới giải trí không còn bất cứ tin tức nào liên quan tới tên đạo diễn đó nữa. Từ đó có thể thấy rằng, địa vị của Long gia trong giới giải trí không hề thấp.
Mãi sau này, Tiêu Thấm mới biết răng Long gia chính là ông chủ đứng đãng sau công ty giải trí Thiên Thịnh.
Chỉ là cô không hiểu tại sao Long gia lại muốn giúp mình.
Cho đến sau này, người của Long gia nói với Tiêu Thấm rằng có một thành viên quan trọng của Long gia bị bệnh nặng và được một lão đạo sĩ cứu sống. Lão đạo sĩ đó không nhận bất cứ hậu tạ nào mà chỉ đặc biệt nói với Long gia rằng phải bảo vệ Tiêu Thấm.
Để báo đáp công ơn của lão đạo sĩ, Long gia đã quyết định ký hợp đồng với Tiêu Thấm dưới danh nghĩa công ty giải trí Thiên Thịnh. Một mặt giúp cô thực hiện ước mơ của mình, mặt khác cũng có lợi trong việc bảo vệ cô.
Tiêu Thấm không dám tùy tiện đồng ý bởi vì cô không biết lão đạo sĩ đó là ai. Vì thế, Tiêu Thấm cảm thấy loại bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này rất không đáng tin.
Khi đó, Tiêu Thấm thậm chí đã quyết định rút khỏi giới giải trí và không bao giờ lội vào vũng nước đục này nữa.
Nhưng không ai ngờ, Long gia lại đưa ra một quyết định còn kinh người hơn. Họ nói rằng nếu như Tiêu Thấm không muốn tiến vào giới giải trí nữa thì cô có thể chuyển sang làm chủ hậu trường. Long gia cũng nguyện ý để lại công ty giải trí Thiên Thịnh cho cô.
Công ty giải trí Thiên Thịnh có một vị trí quan trọng trong giới giải trí, có rất nhiều minh tinh nổi tiếng từng là nghệ sĩ của Thiên Thịnh.
Long gia nói đưa là đưa.
Điều này khiến cho Tiêu Thấm hơi sợ, hiển nhiên là cô không dám nhận lễ vật quý giá như thế.
Tuy nhiên Long gia đã khổ sở van xin rãng hãy cho họ một cơ hội trả ơn bởi vì bọn họ không dám trái lời của lão đạo sĩ.
Tiêu Thấm do dự mất một thời gian về vấn đề này.
Cuối cùng sau khi cân nhäằc, cô lựa chọn trở thành nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí Thiên Thịnh. Khi ký hợp đồng, cô đã đọc đi đọc lại rất kỹ và chảc chản không có bất cứ điều khoản nào bất lợi với mình mới ký tên.
Sau đó, cô cũng quan sát một khoảng thời gian thì mới phát hiện ra Long ra thật sự không có ác ý gì với mình. Họ không những cho cô tiến vào giới giải trí mà còn cung cấp cho cô rất nhiều tài nguyên điện ảnh và truyền hình đặc sắc.
Đôi mắt của Tiêu Thấm lập tức sáng lên, cô nói: “Đúng đúng, chị nghe từ Long gia nói rằng lão đạo sĩ đó tên là Thiên Huyền Tử. Khi đó, họ hỏi chị quan hệ gì lão đạo sĩ Thiên Huyền Tử nhưng chị hoàn toàn không biết người đó là ai. Tiểu Lục Vân, em có biết đó là ai không?”
Lục Vân có thể nói ngay ra tên của lão đạo sĩ đó, điều đó có nghĩa là chắc hẳn hắn biết ông ấy.
Sự tò mò của Tiêu Thấm lập tức trỗi dậy.
Lục Vân cười nói: “Em không chỉ biết mà còn rất thân thuộc với ông ấy nữa. Không ngờ lão già vô lương tâm kia lại nghĩa khí như vậy. Trong lúc em đi vằng, ông ấy lại bảo vệ chị tốt như vậy nên em sẽ tha thứ cho ông ấy việc lấy các bức tranh của em bán đi kiếm tiền.”
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Ý đồ của ông ta rất rõ ràng. Nói thẳng ra là muốn Tiêu Thấm thực hiện quy tảc ngầm.Đương nhiên là Tiêu Thấm cảm thấy không vui và nói thẳng tại chỗ rằng cô không muốn bán thân để trở thành người nổi tiếng.Đạo diễn quấy rầy một hồi, sau đó thấy không làm gì được Tiêu Thấm nên bắt đầu giở thủ đoạn hèn hạ. Kết quả là lúc này, đột nhiên người của Long gia xuất hiện và dạy cho tên đạo diễn đó một bài học.Kể từ đó, trong giới giải trí không còn bất cứ tin tức nào liên quan tới tên đạo diễn đó nữa. Từ đó có thể thấy rằng, địa vị của Long gia trong giới giải trí không hề thấp.Mãi sau này, Tiêu Thấm mới biết răng Long gia chính là ông chủ đứng đãng sau công ty giải trí Thiên Thịnh.Chỉ là cô không hiểu tại sao Long gia lại muốn giúp mình.Cho đến sau này, người của Long gia nói với Tiêu Thấm rằng có một thành viên quan trọng của Long gia bị bệnh nặng và được một lão đạo sĩ cứu sống. Lão đạo sĩ đó không nhận bất cứ hậu tạ nào mà chỉ đặc biệt nói với Long gia rằng phải bảo vệ Tiêu Thấm.Để báo đáp công ơn của lão đạo sĩ, Long gia đã quyết định ký hợp đồng với Tiêu Thấm dưới danh nghĩa công ty giải trí Thiên Thịnh. Một mặt giúp cô thực hiện ước mơ của mình, mặt khác cũng có lợi trong việc bảo vệ cô.Tiêu Thấm không dám tùy tiện đồng ý bởi vì cô không biết lão đạo sĩ đó là ai. Vì thế, Tiêu Thấm cảm thấy loại bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này rất không đáng tin.Khi đó, Tiêu Thấm thậm chí đã quyết định rút khỏi giới giải trí và không bao giờ lội vào vũng nước đục này nữa.Nhưng không ai ngờ, Long gia lại đưa ra một quyết định còn kinh người hơn. Họ nói rằng nếu như Tiêu Thấm không muốn tiến vào giới giải trí nữa thì cô có thể chuyển sang làm chủ hậu trường. Long gia cũng nguyện ý để lại công ty giải trí Thiên Thịnh cho cô.Công ty giải trí Thiên Thịnh có một vị trí quan trọng trong giới giải trí, có rất nhiều minh tinh nổi tiếng từng là nghệ sĩ của Thiên Thịnh.Long gia nói đưa là đưa.Điều này khiến cho Tiêu Thấm hơi sợ, hiển nhiên là cô không dám nhận lễ vật quý giá như thế.Tuy nhiên Long gia đã khổ sở van xin rãng hãy cho họ một cơ hội trả ơn bởi vì bọn họ không dám trái lời của lão đạo sĩ.Tiêu Thấm do dự mất một thời gian về vấn đề này.Cuối cùng sau khi cân nhäằc, cô lựa chọn trở thành nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí Thiên Thịnh. Khi ký hợp đồng, cô đã đọc đi đọc lại rất kỹ và chảc chản không có bất cứ điều khoản nào bất lợi với mình mới ký tên.Sau đó, cô cũng quan sát một khoảng thời gian thì mới phát hiện ra Long ra thật sự không có ác ý gì với mình. Họ không những cho cô tiến vào giới giải trí mà còn cung cấp cho cô rất nhiều tài nguyên điện ảnh và truyền hình đặc sắc.Đôi mắt của Tiêu Thấm lập tức sáng lên, cô nói: “Đúng đúng, chị nghe từ Long gia nói rằng lão đạo sĩ đó tên là Thiên Huyền Tử. Khi đó, họ hỏi chị quan hệ gì lão đạo sĩ Thiên Huyền Tử nhưng chị hoàn toàn không biết người đó là ai. Tiểu Lục Vân, em có biết đó là ai không?”Lục Vân có thể nói ngay ra tên của lão đạo sĩ đó, điều đó có nghĩa là chắc hẳn hắn biết ông ấy.Sự tò mò của Tiêu Thấm lập tức trỗi dậy.Lục Vân cười nói: “Em không chỉ biết mà còn rất thân thuộc với ông ấy nữa. Không ngờ lão già vô lương tâm kia lại nghĩa khí như vậy. Trong lúc em đi vằng, ông ấy lại bảo vệ chị tốt như vậy nên em sẽ tha thứ cho ông ấy việc lấy các bức tranh của em bán đi kiếm tiền.”