Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 122

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Còn Lục Thần thì khoanh tay cười tủm tỉm nhìn những việc đang xảy ra.Đặc biệt là được nhiều người nhìn như vậy, cảm thấy hãnh diện quá đi mất.Dương Huy vốn đã chọn được mọt bộ quần áo hơn một nghìn tệ nhưng sau khi nghe những lời châm chọc của Dương Hạ đối với Trần Khiêm, liền đặt đồ xuống, kéo Trần Khiêm về phía mình nói:"Lão Trần, đi, chúng ta đi chỗ khác xem tiếp!"Anh ấy đã chọn được đồ rồi, nhưng nếu muốn trả tiền, Dương Hạ này sẽ không châm biếm mình nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Khiêm nên quyết định không mua nữa.Dù sao Trần Khiêm cũng là bị anh ấy kéo đến đây mua quần áo.Đi! - Trần Khiêm cười khẩy."Tại sao chúng ta lại phải đi, đều là tới đây để mua quần áo mà!"Trần Khiêm lại nhìn sang Dương Hạ và Lục Thần.Lục Thần vẫn luôn để ý thấy Trần Khiêm có gì đó kỳ lạ, ngược lại trong thời gian này Trần Khiêm cũng nghe nói, Lục Thần cũng chỉ mạnh tay hơn trước đây nhiều, cũng có nghĩa là anh ta có tiền rồi.Tuy rằng nhà anh ta cũng dư giả nhưng cũng không đến mức tiêu quá hào phóng như vậy mới đúng.Tiêu chuẩn bây giờ của Dương Hạ đã tăng lên tới hơn mười nghìn một bộ quần áo.Nhưng là, một khi đụng tới bạn gái cũ là Dương Hạ, luôn có thể kích động lòng tự trọng của Trần Khiêm.Bởi vì Dương Hạ là người mà anh yêu rất sâu đậm, cũng là người con gái làm tổn thương anh rất sâu sắc.Sau đó anh quay sang phía nhân viên phục vụ: "Đúng rồi, cô mang những bộ tốt nhất của cửa hàng ra đây đểchúng tôi chọn!""Hả?" Nhân viên phục vụ có chút sửng sốt, nhưng khách hàng đã yêu cầu, cô ta không thể không thực hiện."Ha ha, Trần Khiêm, anh vẫn còn tiền sao, hai trăm nghìn tệ tiền trúng sổ xố đều đã bị anh tiêu hết, anh lấy gì mà mua?""Đúng vậy, đừng đứng ở đây mà dọa người!"Dương Hạ và Lục Thần lần lượt nói.Dương Hạ thầm nghĩ, anh còn muốn so với tôi à, anh có bì nổi không?Trần Khiêm lắc đầu cười khổ, mua nổi không?Tất cả quần áo trong cửa tiệm này cộng lại, anh cũng có thể mua được.Dương Hạ ơi là Dương Hạ, nếu như bọn họ chưa chia tay thì cho dù cô ta muốn mua cái gì, Trần Khiêm cũng nguyện ý mua cho cô talLúc này, nhân viên phục vụ mang ra vài bộ quần áo vô cùng quý giá đi ra.Nhìn vào mác của một bộ quần áo trong đống đấy, Dương Hạ ngây ngẩn người, chỉ một chiếc thôi mà đã hơn tám mươi nghìn tệ.Mẹ nóiSở dĩ nhân viên phục vụ nghe lời Trần Khiêm mang đồ ra.Kỳ thật cũng có chút tâm tư.Rõ ràng, nhìn quần áo trên người của Trần Khiêm, nhất định là không thể mua nổi những bộ quần áo ở đây.Thế nhưng, bây giờ trong của hàng có khá nhiều khách, bây giờ đem những trang phục và phụ kiện cao cấp trong nước ra trưng bày có thể mang lại hiệu quả rất tốt.'Tổng cộng có năm bộ, mỗi loại chỉ có một, tổng giá trị cũng phải hai trăm nghìn tệ.Dương Hạ lại nhìn xuống bộ quần áo mười nghìn năm trăm tệ trên tay, trong nháy mắt thấy hụt hãng.Cô ta nhìn Lục Thần với ánh mắt hy vọng.Lục Thần liền cảm thấy trên mặt nóng ran, năm bộ quần áo này, bộ rẻ nhất cũng phải hơn bảy mươi nghìn tệ.Đệch mợ nó đắt quá rồi!"Gói giúp tôi một bộ! anh Huy, cậu cũng chọn một bộ đi, xem như là tôi tặng cậu!"Trần Khiêm cười cười.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Còn Lục Thần thì khoanh tay cười tủm tỉm nhìn những việc đang xảy ra.Đặc biệt là được nhiều người nhìn như vậy, cảm thấy hãnh diện quá đi mất.Dương Huy vốn đã chọn được mọt bộ quần áo hơn một nghìn tệ nhưng sau khi nghe những lời châm chọc của Dương Hạ đối với Trần Khiêm, liền đặt đồ xuống, kéo Trần Khiêm về phía mình nói:"Lão Trần, đi, chúng ta đi chỗ khác xem tiếp!"Anh ấy đã chọn được đồ rồi, nhưng nếu muốn trả tiền, Dương Hạ này sẽ không châm biếm mình nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Khiêm nên quyết định không mua nữa.Dù sao Trần Khiêm cũng là bị anh ấy kéo đến đây mua quần áo.Đi! - Trần Khiêm cười khẩy."Tại sao chúng ta lại phải đi, đều là tới đây để mua quần áo mà!"Trần Khiêm lại nhìn sang Dương Hạ và Lục Thần.Lục Thần vẫn luôn để ý thấy Trần Khiêm có gì đó kỳ lạ, ngược lại trong thời gian này Trần Khiêm cũng nghe nói, Lục Thần cũng chỉ mạnh tay hơn trước đây nhiều, cũng có nghĩa là anh ta có tiền rồi.Tuy rằng nhà anh ta cũng dư giả nhưng cũng không đến mức tiêu quá hào phóng như vậy mới đúng.Tiêu chuẩn bây giờ của Dương Hạ đã tăng lên tới hơn mười nghìn một bộ quần áo.Nhưng là, một khi đụng tới bạn gái cũ là Dương Hạ, luôn có thể kích động lòng tự trọng của Trần Khiêm.Bởi vì Dương Hạ là người mà anh yêu rất sâu đậm, cũng là người con gái làm tổn thương anh rất sâu sắc.Sau đó anh quay sang phía nhân viên phục vụ: "Đúng rồi, cô mang những bộ tốt nhất của cửa hàng ra đây đểchúng tôi chọn!""Hả?" Nhân viên phục vụ có chút sửng sốt, nhưng khách hàng đã yêu cầu, cô ta không thể không thực hiện."Ha ha, Trần Khiêm, anh vẫn còn tiền sao, hai trăm nghìn tệ tiền trúng sổ xố đều đã bị anh tiêu hết, anh lấy gì mà mua?""Đúng vậy, đừng đứng ở đây mà dọa người!"Dương Hạ và Lục Thần lần lượt nói.Dương Hạ thầm nghĩ, anh còn muốn so với tôi à, anh có bì nổi không?Trần Khiêm lắc đầu cười khổ, mua nổi không?Tất cả quần áo trong cửa tiệm này cộng lại, anh cũng có thể mua được.Dương Hạ ơi là Dương Hạ, nếu như bọn họ chưa chia tay thì cho dù cô ta muốn mua cái gì, Trần Khiêm cũng nguyện ý mua cho cô talLúc này, nhân viên phục vụ mang ra vài bộ quần áo vô cùng quý giá đi ra.Nhìn vào mác của một bộ quần áo trong đống đấy, Dương Hạ ngây ngẩn người, chỉ một chiếc thôi mà đã hơn tám mươi nghìn tệ.Mẹ nóiSở dĩ nhân viên phục vụ nghe lời Trần Khiêm mang đồ ra.Kỳ thật cũng có chút tâm tư.Rõ ràng, nhìn quần áo trên người của Trần Khiêm, nhất định là không thể mua nổi những bộ quần áo ở đây.Thế nhưng, bây giờ trong của hàng có khá nhiều khách, bây giờ đem những trang phục và phụ kiện cao cấp trong nước ra trưng bày có thể mang lại hiệu quả rất tốt.'Tổng cộng có năm bộ, mỗi loại chỉ có một, tổng giá trị cũng phải hai trăm nghìn tệ.Dương Hạ lại nhìn xuống bộ quần áo mười nghìn năm trăm tệ trên tay, trong nháy mắt thấy hụt hãng.Cô ta nhìn Lục Thần với ánh mắt hy vọng.Lục Thần liền cảm thấy trên mặt nóng ran, năm bộ quần áo này, bộ rẻ nhất cũng phải hơn bảy mươi nghìn tệ.Đệch mợ nó đắt quá rồi!"Gói giúp tôi một bộ! anh Huy, cậu cũng chọn một bộ đi, xem như là tôi tặng cậu!"Trần Khiêm cười cười.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Còn Lục Thần thì khoanh tay cười tủm tỉm nhìn những việc đang xảy ra.Đặc biệt là được nhiều người nhìn như vậy, cảm thấy hãnh diện quá đi mất.Dương Huy vốn đã chọn được mọt bộ quần áo hơn một nghìn tệ nhưng sau khi nghe những lời châm chọc của Dương Hạ đối với Trần Khiêm, liền đặt đồ xuống, kéo Trần Khiêm về phía mình nói:"Lão Trần, đi, chúng ta đi chỗ khác xem tiếp!"Anh ấy đã chọn được đồ rồi, nhưng nếu muốn trả tiền, Dương Hạ này sẽ không châm biếm mình nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Khiêm nên quyết định không mua nữa.Dù sao Trần Khiêm cũng là bị anh ấy kéo đến đây mua quần áo.Đi! - Trần Khiêm cười khẩy."Tại sao chúng ta lại phải đi, đều là tới đây để mua quần áo mà!"Trần Khiêm lại nhìn sang Dương Hạ và Lục Thần.Lục Thần vẫn luôn để ý thấy Trần Khiêm có gì đó kỳ lạ, ngược lại trong thời gian này Trần Khiêm cũng nghe nói, Lục Thần cũng chỉ mạnh tay hơn trước đây nhiều, cũng có nghĩa là anh ta có tiền rồi.Tuy rằng nhà anh ta cũng dư giả nhưng cũng không đến mức tiêu quá hào phóng như vậy mới đúng.Tiêu chuẩn bây giờ của Dương Hạ đã tăng lên tới hơn mười nghìn một bộ quần áo.Nhưng là, một khi đụng tới bạn gái cũ là Dương Hạ, luôn có thể kích động lòng tự trọng của Trần Khiêm.Bởi vì Dương Hạ là người mà anh yêu rất sâu đậm, cũng là người con gái làm tổn thương anh rất sâu sắc.Sau đó anh quay sang phía nhân viên phục vụ: "Đúng rồi, cô mang những bộ tốt nhất của cửa hàng ra đây đểchúng tôi chọn!""Hả?" Nhân viên phục vụ có chút sửng sốt, nhưng khách hàng đã yêu cầu, cô ta không thể không thực hiện."Ha ha, Trần Khiêm, anh vẫn còn tiền sao, hai trăm nghìn tệ tiền trúng sổ xố đều đã bị anh tiêu hết, anh lấy gì mà mua?""Đúng vậy, đừng đứng ở đây mà dọa người!"Dương Hạ và Lục Thần lần lượt nói.Dương Hạ thầm nghĩ, anh còn muốn so với tôi à, anh có bì nổi không?Trần Khiêm lắc đầu cười khổ, mua nổi không?Tất cả quần áo trong cửa tiệm này cộng lại, anh cũng có thể mua được.Dương Hạ ơi là Dương Hạ, nếu như bọn họ chưa chia tay thì cho dù cô ta muốn mua cái gì, Trần Khiêm cũng nguyện ý mua cho cô talLúc này, nhân viên phục vụ mang ra vài bộ quần áo vô cùng quý giá đi ra.Nhìn vào mác của một bộ quần áo trong đống đấy, Dương Hạ ngây ngẩn người, chỉ một chiếc thôi mà đã hơn tám mươi nghìn tệ.Mẹ nóiSở dĩ nhân viên phục vụ nghe lời Trần Khiêm mang đồ ra.Kỳ thật cũng có chút tâm tư.Rõ ràng, nhìn quần áo trên người của Trần Khiêm, nhất định là không thể mua nổi những bộ quần áo ở đây.Thế nhưng, bây giờ trong của hàng có khá nhiều khách, bây giờ đem những trang phục và phụ kiện cao cấp trong nước ra trưng bày có thể mang lại hiệu quả rất tốt.'Tổng cộng có năm bộ, mỗi loại chỉ có một, tổng giá trị cũng phải hai trăm nghìn tệ.Dương Hạ lại nhìn xuống bộ quần áo mười nghìn năm trăm tệ trên tay, trong nháy mắt thấy hụt hãng.Cô ta nhìn Lục Thần với ánh mắt hy vọng.Lục Thần liền cảm thấy trên mặt nóng ran, năm bộ quần áo này, bộ rẻ nhất cũng phải hơn bảy mươi nghìn tệ.Đệch mợ nó đắt quá rồi!"Gói giúp tôi một bộ! anh Huy, cậu cũng chọn một bộ đi, xem như là tôi tặng cậu!"Trần Khiêm cười cười.

Chương 122