Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 123: "Người anh em cũng cừ thật đấy!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc đầu Dương Huy không đồng ý, dù sao những bộ quần áo này đều quá đắt, anh ấy cũng không dám để cho Trần Khiêm tiêu nhiều tiền như vậy.Hơn nữa Dương Huy thầm đoán trong lòng, Trần Khiêm cũng đã tiêu kha khá số tiền trúng được rNhưng sau cùng, Dương Huy nhìn ánh mắt quyết đoán của Trần Khiêm, cũng biết Trần Khiêm sẽ không nói giỡn.Lúc này mới đồng ý,Trong nháy mắt, Trần Khiêm và Dương Huy đã cầm lên hai bộ quần áo đắt nhất."Hứ, anh mua nổi à?” Dương Hạ không phục nói.Sau đó nhìn về phía Lục Thần: "Cậu Thần, em cũng muốn, em cũng muốn!""Chắc chẳn cái tên nghèo kiết xác này không thể mua nổi, để xem cậu ta mất mặt ra sao! Hạ Hạ tháng này anh không có nhiều tiền lầm đâu!"Lục Thần vất vả lắm mới kiếm được ra tiền, lại tiêu mất kha khá rồi, trong lòng nhất thời cảm thấy lo lăng.Vội vàng khuyên bảo Dương Hạ. Mà nhân viên phục vụ hiển nhiên cũng không ngờ Trần Khiêm thực sự sẽ mua, sau khi Trần Khiêm đã lựa chọn được kiểu dáng, liền cầm thẻ tín dụng đi thanh toán.Hai bộ quần áo, hơn trăm nghìn tệ, đều là những bộ đắt nhất!“Mẹ nó, cậu ta thật sự sẽ mua mấy bộ đồ này sao?” "Tôi cho răng cậu bạn trai cũ gặp bạn trai mới, hai người đấu với nhau, mẹ nó, hơn trăm nghìn tệ, tên nhócmua nổi không đấy?”"Ha ha, bạn trai hiện tại đã muốn nhụt chí rồi, chỉ chờ xem cậu bạn trai cũ này đủ tiền mua không thôi!"Quần chúng xem náo nhiện đều đang hướng ánh mắt về phía Lục Thần và Trần Khiêm.Lục Thần lại một lần nữa mất hết cả thể diện. Nhưng lần này anh ta bình tĩnh hơn rất nhiềuAnh ta không có ý định rời đi, anh ta muốn đứng lại xem xem, hôm nay Trần Khiêm mất mặt thế nào.Hơn trăm nghìn tệ... Nếu Trân Khiêm có thể lấy ra đủ tiền thì anh ta sẽ ăn cứt."Thưa anh, anh đã nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn mua sao?"Nhân viên bán hàng cầm lấy máy POSS, không thể không hỏi lại."Ừ, lấy hai bộ này đi... Trần Khiêm nói. Sau đó lập tức lấy thẻ của mình ra quợt.Trước mắt bao nhiêu người, chợt nghe tiếng máy POSS vang lên ting ting.Đầu tiên nhân viên bán hàng thể hiện sự kinh ngạc, sau đó, cùng với tiếng ting ting vang lên, nháy mắt cô ta liền trở nên thất vọng."Ơ, thưa anh, số tiền trong thẻ tín dụng của anh không đủ ạt"Ha ha, bây giờ thì nhân viên bán hàng mới biết, tên này đúng là tên vờ vịt.Cậu ta chẳng qua không nghĩ tới mình sẽ thực sự đưa ra những bộ quần áo đät nhất để cho cậu ta mua.Cho nên mới vẫn luôn bảo muốn mua đồ đắt nhất, kết quả thì sao, căn bản là không có tiền.Đúng rồi, tại sao mình lại ngu như vậy, nhìn cậu ta ăn mặc như thế này, vốn không giống với bộ dạng người có tiền, việc gì cần phải lãng phí nhiều thời gian với cậu ta như thế chứ?"Ha ha ha hai"Dương Hạ lại tiếp tục cười lớn: "Trần Khiêm, anh nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, trước kia, tôi chỉ là xem thường anh nghèo, sau khi chia tay với anh, kỳ thật vẫn còn niệm tình anh vài phần, hiện tại thì, tôi phát hiện anh chính là một tên xảo trá đến mức tận cùng, chia tay anh, chính là sự. lựa chọn sáng suốt nhất của tôi!"Lục Thần cũng läc đầu cười khổ."Người anh em cũng cừ thật đấy!""Tôi còn tưởng là đại gia ở đâu đến chứ!"Bây giờ có không ít các cô gái đều che miệng cười, nhìn về phía Trần Khiêm, giống như đang nhìn một đứa ngốc.Không nói đến ai khác, mặt Dương Huy lúc này cũng đã đỏ rần rần.Trần Khiêm gãi đầu.Lúc này anh mới nhớ ra, thẻ ngân hàng của mình phải tiêu ít nhất hai mươi nghìn tệ.Cậu chỉ biết trong thẻ then của mình, hiện tại chỉ còn hơn một trăm nghìn, mức tiêu thấp nhất cũng phải là ba mươi nghìn.Lại lơ là mất thẻ ngân hàng của anh cũng bị chị gái giở chiêu này.Hôm nay Trần Khiêm thật sự muốn thể hiện trước mặt Dương Hạ để cô ta biết anh không phải đồ vô dụng.Nhưng bây giờ, khó xử thật... Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chắc chản là cậu ấy có thể mua được, những đồ này của cửa hàng chúng ta, cậu Trần sao có thể mua không nổi chứ...”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc đầu Dương Huy không đồng ý, dù sao những bộ quần áo này đều quá đắt, anh ấy cũng không dám để cho Trần Khiêm tiêu nhiều tiền như vậy.Hơn nữa Dương Huy thầm đoán trong lòng, Trần Khiêm cũng đã tiêu kha khá số tiền trúng được rNhưng sau cùng, Dương Huy nhìn ánh mắt quyết đoán của Trần Khiêm, cũng biết Trần Khiêm sẽ không nói giỡn.Lúc này mới đồng ý,Trong nháy mắt, Trần Khiêm và Dương Huy đã cầm lên hai bộ quần áo đắt nhất."Hứ, anh mua nổi à?” Dương Hạ không phục nói.Sau đó nhìn về phía Lục Thần: "Cậu Thần, em cũng muốn, em cũng muốn!""Chắc chẳn cái tên nghèo kiết xác này không thể mua nổi, để xem cậu ta mất mặt ra sao! Hạ Hạ tháng này anh không có nhiều tiền lầm đâu!"Lục Thần vất vả lắm mới kiếm được ra tiền, lại tiêu mất kha khá rồi, trong lòng nhất thời cảm thấy lo lăng.Vội vàng khuyên bảo Dương Hạ. Mà nhân viên phục vụ hiển nhiên cũng không ngờ Trần Khiêm thực sự sẽ mua, sau khi Trần Khiêm đã lựa chọn được kiểu dáng, liền cầm thẻ tín dụng đi thanh toán.Hai bộ quần áo, hơn trăm nghìn tệ, đều là những bộ đắt nhất!“Mẹ nó, cậu ta thật sự sẽ mua mấy bộ đồ này sao?” "Tôi cho răng cậu bạn trai cũ gặp bạn trai mới, hai người đấu với nhau, mẹ nó, hơn trăm nghìn tệ, tên nhócmua nổi không đấy?”"Ha ha, bạn trai hiện tại đã muốn nhụt chí rồi, chỉ chờ xem cậu bạn trai cũ này đủ tiền mua không thôi!"Quần chúng xem náo nhiện đều đang hướng ánh mắt về phía Lục Thần và Trần Khiêm.Lục Thần lại một lần nữa mất hết cả thể diện. Nhưng lần này anh ta bình tĩnh hơn rất nhiềuAnh ta không có ý định rời đi, anh ta muốn đứng lại xem xem, hôm nay Trần Khiêm mất mặt thế nào.Hơn trăm nghìn tệ... Nếu Trân Khiêm có thể lấy ra đủ tiền thì anh ta sẽ ăn cứt."Thưa anh, anh đã nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn mua sao?"Nhân viên bán hàng cầm lấy máy POSS, không thể không hỏi lại."Ừ, lấy hai bộ này đi... Trần Khiêm nói. Sau đó lập tức lấy thẻ của mình ra quợt.Trước mắt bao nhiêu người, chợt nghe tiếng máy POSS vang lên ting ting.Đầu tiên nhân viên bán hàng thể hiện sự kinh ngạc, sau đó, cùng với tiếng ting ting vang lên, nháy mắt cô ta liền trở nên thất vọng."Ơ, thưa anh, số tiền trong thẻ tín dụng của anh không đủ ạt"Ha ha, bây giờ thì nhân viên bán hàng mới biết, tên này đúng là tên vờ vịt.Cậu ta chẳng qua không nghĩ tới mình sẽ thực sự đưa ra những bộ quần áo đät nhất để cho cậu ta mua.Cho nên mới vẫn luôn bảo muốn mua đồ đắt nhất, kết quả thì sao, căn bản là không có tiền.Đúng rồi, tại sao mình lại ngu như vậy, nhìn cậu ta ăn mặc như thế này, vốn không giống với bộ dạng người có tiền, việc gì cần phải lãng phí nhiều thời gian với cậu ta như thế chứ?"Ha ha ha hai"Dương Hạ lại tiếp tục cười lớn: "Trần Khiêm, anh nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, trước kia, tôi chỉ là xem thường anh nghèo, sau khi chia tay với anh, kỳ thật vẫn còn niệm tình anh vài phần, hiện tại thì, tôi phát hiện anh chính là một tên xảo trá đến mức tận cùng, chia tay anh, chính là sự. lựa chọn sáng suốt nhất của tôi!"Lục Thần cũng läc đầu cười khổ."Người anh em cũng cừ thật đấy!""Tôi còn tưởng là đại gia ở đâu đến chứ!"Bây giờ có không ít các cô gái đều che miệng cười, nhìn về phía Trần Khiêm, giống như đang nhìn một đứa ngốc.Không nói đến ai khác, mặt Dương Huy lúc này cũng đã đỏ rần rần.Trần Khiêm gãi đầu.Lúc này anh mới nhớ ra, thẻ ngân hàng của mình phải tiêu ít nhất hai mươi nghìn tệ.Cậu chỉ biết trong thẻ then của mình, hiện tại chỉ còn hơn một trăm nghìn, mức tiêu thấp nhất cũng phải là ba mươi nghìn.Lại lơ là mất thẻ ngân hàng của anh cũng bị chị gái giở chiêu này.Hôm nay Trần Khiêm thật sự muốn thể hiện trước mặt Dương Hạ để cô ta biết anh không phải đồ vô dụng.Nhưng bây giờ, khó xử thật... Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chắc chản là cậu ấy có thể mua được, những đồ này của cửa hàng chúng ta, cậu Trần sao có thể mua không nổi chứ...”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc đầu Dương Huy không đồng ý, dù sao những bộ quần áo này đều quá đắt, anh ấy cũng không dám để cho Trần Khiêm tiêu nhiều tiền như vậy.Hơn nữa Dương Huy thầm đoán trong lòng, Trần Khiêm cũng đã tiêu kha khá số tiền trúng được rNhưng sau cùng, Dương Huy nhìn ánh mắt quyết đoán của Trần Khiêm, cũng biết Trần Khiêm sẽ không nói giỡn.Lúc này mới đồng ý,Trong nháy mắt, Trần Khiêm và Dương Huy đã cầm lên hai bộ quần áo đắt nhất."Hứ, anh mua nổi à?” Dương Hạ không phục nói.Sau đó nhìn về phía Lục Thần: "Cậu Thần, em cũng muốn, em cũng muốn!""Chắc chẳn cái tên nghèo kiết xác này không thể mua nổi, để xem cậu ta mất mặt ra sao! Hạ Hạ tháng này anh không có nhiều tiền lầm đâu!"Lục Thần vất vả lắm mới kiếm được ra tiền, lại tiêu mất kha khá rồi, trong lòng nhất thời cảm thấy lo lăng.Vội vàng khuyên bảo Dương Hạ. Mà nhân viên phục vụ hiển nhiên cũng không ngờ Trần Khiêm thực sự sẽ mua, sau khi Trần Khiêm đã lựa chọn được kiểu dáng, liền cầm thẻ tín dụng đi thanh toán.Hai bộ quần áo, hơn trăm nghìn tệ, đều là những bộ đắt nhất!“Mẹ nó, cậu ta thật sự sẽ mua mấy bộ đồ này sao?” "Tôi cho răng cậu bạn trai cũ gặp bạn trai mới, hai người đấu với nhau, mẹ nó, hơn trăm nghìn tệ, tên nhócmua nổi không đấy?”"Ha ha, bạn trai hiện tại đã muốn nhụt chí rồi, chỉ chờ xem cậu bạn trai cũ này đủ tiền mua không thôi!"Quần chúng xem náo nhiện đều đang hướng ánh mắt về phía Lục Thần và Trần Khiêm.Lục Thần lại một lần nữa mất hết cả thể diện. Nhưng lần này anh ta bình tĩnh hơn rất nhiềuAnh ta không có ý định rời đi, anh ta muốn đứng lại xem xem, hôm nay Trần Khiêm mất mặt thế nào.Hơn trăm nghìn tệ... Nếu Trân Khiêm có thể lấy ra đủ tiền thì anh ta sẽ ăn cứt."Thưa anh, anh đã nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn mua sao?"Nhân viên bán hàng cầm lấy máy POSS, không thể không hỏi lại."Ừ, lấy hai bộ này đi... Trần Khiêm nói. Sau đó lập tức lấy thẻ của mình ra quợt.Trước mắt bao nhiêu người, chợt nghe tiếng máy POSS vang lên ting ting.Đầu tiên nhân viên bán hàng thể hiện sự kinh ngạc, sau đó, cùng với tiếng ting ting vang lên, nháy mắt cô ta liền trở nên thất vọng."Ơ, thưa anh, số tiền trong thẻ tín dụng của anh không đủ ạt"Ha ha, bây giờ thì nhân viên bán hàng mới biết, tên này đúng là tên vờ vịt.Cậu ta chẳng qua không nghĩ tới mình sẽ thực sự đưa ra những bộ quần áo đät nhất để cho cậu ta mua.Cho nên mới vẫn luôn bảo muốn mua đồ đắt nhất, kết quả thì sao, căn bản là không có tiền.Đúng rồi, tại sao mình lại ngu như vậy, nhìn cậu ta ăn mặc như thế này, vốn không giống với bộ dạng người có tiền, việc gì cần phải lãng phí nhiều thời gian với cậu ta như thế chứ?"Ha ha ha hai"Dương Hạ lại tiếp tục cười lớn: "Trần Khiêm, anh nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, trước kia, tôi chỉ là xem thường anh nghèo, sau khi chia tay với anh, kỳ thật vẫn còn niệm tình anh vài phần, hiện tại thì, tôi phát hiện anh chính là một tên xảo trá đến mức tận cùng, chia tay anh, chính là sự. lựa chọn sáng suốt nhất của tôi!"Lục Thần cũng läc đầu cười khổ."Người anh em cũng cừ thật đấy!""Tôi còn tưởng là đại gia ở đâu đến chứ!"Bây giờ có không ít các cô gái đều che miệng cười, nhìn về phía Trần Khiêm, giống như đang nhìn một đứa ngốc.Không nói đến ai khác, mặt Dương Huy lúc này cũng đã đỏ rần rần.Trần Khiêm gãi đầu.Lúc này anh mới nhớ ra, thẻ ngân hàng của mình phải tiêu ít nhất hai mươi nghìn tệ.Cậu chỉ biết trong thẻ then của mình, hiện tại chỉ còn hơn một trăm nghìn, mức tiêu thấp nhất cũng phải là ba mươi nghìn.Lại lơ là mất thẻ ngân hàng của anh cũng bị chị gái giở chiêu này.Hôm nay Trần Khiêm thật sự muốn thể hiện trước mặt Dương Hạ để cô ta biết anh không phải đồ vô dụng.Nhưng bây giờ, khó xử thật... Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chắc chản là cậu ấy có thể mua được, những đồ này của cửa hàng chúng ta, cậu Trần sao có thể mua không nổi chứ...”

Chương 123: "Người anh em cũng cừ thật đấy!"