Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 149: "Tình huống gì đây?”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tuy rằng ba anh ta trước mặt Lý Chấn Quốc luôn tỏ ra kính trọng, nhưng còn chưa đến trình độ chạy gấp đến diện kiến như vậy.Huống hồ, người dẫn đầu lại chính là lão đại của khu phố thương mại Lý Chấn Quốc."Tình huống gì đây?” Đỗ Khang bị dọa chết trân.Dương Hạ nhìn thấy đoàn đội đang tiến đến sảnh trước cũng đứng sững người lại.Ngay cả mấy cô tiếp tân ở đó, tất cả đều vô cùng mờ mịt, nhanh chóng đứng lùi sang một bên.Chỉ có Trần Khiêm ung dung tự tại, vẫn đứng yên tại chính giữa trung tâm của sảnh lớn."Trần Khiêm, anh là cố ý đến gây chuyện sao, Tổng giám đốc Lý đang đến đó, anh còn không mau cút đi! Nhìn tình hình này, nhất định là có nhân vật máu mặt đến đây, anh mau biến đi đi!"Dương Hạ sốt ruột hô hào.Trần Khiêm lại đứng yên không có phản ứng nào.Hiện tại muốn phản ứng cũng không còn kịp rồi, Lý Chấn Quốc dẫn theo một đám người đã bước vào trong sảnh lớn."Xin chào ngài, Tổng giám đốc Lý..."Dương Hạ cùng nhóm nữ tiếp tân vội vàng nghiêm mặt khom lưng, xong rồi, lần này thế nào cũng bị mắng.Nhưng đám người Lý Chấn Quốc lại lơ đẹp bọn họ.Lý Chấn Qốc đi thẳng tới trước mặt Trần Khiêm, kính cẩn cười nói:"Cậu Trần, đã khiến cậu đợi lâu rồi, để tôi giới thiệu với cậu..."Chỉ một tiếng gọi "Cậu Trần".Không khí cả sảnh nháy mắt như ngưng kết thành băng.Đặc biệt là khuôn mặt của Dương Hạ như thể bị hóa đá vậy."Tổng giám đốc Lý! Ngài ngài ngài, ngài gọi anh ta là gì? Cậu Trần?"Dương Hạ như thể bị sét đánh trúng, một đòn xuyên tim.Lý Chấn Quốc tiếng tăm lãy lừng lại kính cẩn nghiêng mình trước Trần Khiêm.Lẽ nào những lời Trần Khiêm nói lúc nấy đều là sự thật, anh ta đúng là cậu ấm nhà giàu giấu giếm thân phận thật?Trời ạ! Nhóm nhân viên nữ còn lại, ngạc nhiên đến mức miệnghá hốc, tưởng như các cô ấy có thể nuốt trôi một quả trứng ngỗng vậy.Càng không nói đến tên Đỗ Khang đang đứng một bên khó nhọc nuốt nước miếng."Đúng vậy, cậu ấy chính là chủ tịch đứng phía sau điều hành phố thương mại Kim Lăng, cậu Trần - Trần Khiêm. Ồ hay? Các cô còn không mau ra ngoài, ai cho các cô đúng đây nói chuyện? Trịnh Duyệt đâu?"Lý Chấn Quốc nhìn thấy đám tiếp tân dưới trướng mình không biết lễ phép như vậy,lập tức muốn tìm Trịnh Duyệt đến giải quyết.Nhóm tiếp tân nữ này đều là người mà đích thân Trịnh Duyệt tuyển vào.Mấy người tiếp tân có năng lực như Trịnh Duyệt vừa nấy. theo Lý Chấn Quốc bận bịu chuyện sắp xếp tiệc rượu, lúc này mới đi tới đại sảnh.Nghe thấy mấy lời này, Trịnh Duyệt nghiêm mặt, giơ tay giáng thẳng cho Dương Hạ một cái tát.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tuy rằng ba anh ta trước mặt Lý Chấn Quốc luôn tỏ ra kính trọng, nhưng còn chưa đến trình độ chạy gấp đến diện kiến như vậy.Huống hồ, người dẫn đầu lại chính là lão đại của khu phố thương mại Lý Chấn Quốc."Tình huống gì đây?” Đỗ Khang bị dọa chết trân.Dương Hạ nhìn thấy đoàn đội đang tiến đến sảnh trước cũng đứng sững người lại.Ngay cả mấy cô tiếp tân ở đó, tất cả đều vô cùng mờ mịt, nhanh chóng đứng lùi sang một bên.Chỉ có Trần Khiêm ung dung tự tại, vẫn đứng yên tại chính giữa trung tâm của sảnh lớn."Trần Khiêm, anh là cố ý đến gây chuyện sao, Tổng giám đốc Lý đang đến đó, anh còn không mau cút đi! Nhìn tình hình này, nhất định là có nhân vật máu mặt đến đây, anh mau biến đi đi!"Dương Hạ sốt ruột hô hào.Trần Khiêm lại đứng yên không có phản ứng nào.Hiện tại muốn phản ứng cũng không còn kịp rồi, Lý Chấn Quốc dẫn theo một đám người đã bước vào trong sảnh lớn."Xin chào ngài, Tổng giám đốc Lý..."Dương Hạ cùng nhóm nữ tiếp tân vội vàng nghiêm mặt khom lưng, xong rồi, lần này thế nào cũng bị mắng.Nhưng đám người Lý Chấn Quốc lại lơ đẹp bọn họ.Lý Chấn Qốc đi thẳng tới trước mặt Trần Khiêm, kính cẩn cười nói:"Cậu Trần, đã khiến cậu đợi lâu rồi, để tôi giới thiệu với cậu..."Chỉ một tiếng gọi "Cậu Trần".Không khí cả sảnh nháy mắt như ngưng kết thành băng.Đặc biệt là khuôn mặt của Dương Hạ như thể bị hóa đá vậy."Tổng giám đốc Lý! Ngài ngài ngài, ngài gọi anh ta là gì? Cậu Trần?"Dương Hạ như thể bị sét đánh trúng, một đòn xuyên tim.Lý Chấn Quốc tiếng tăm lãy lừng lại kính cẩn nghiêng mình trước Trần Khiêm.Lẽ nào những lời Trần Khiêm nói lúc nấy đều là sự thật, anh ta đúng là cậu ấm nhà giàu giấu giếm thân phận thật?Trời ạ! Nhóm nhân viên nữ còn lại, ngạc nhiên đến mức miệnghá hốc, tưởng như các cô ấy có thể nuốt trôi một quả trứng ngỗng vậy.Càng không nói đến tên Đỗ Khang đang đứng một bên khó nhọc nuốt nước miếng."Đúng vậy, cậu ấy chính là chủ tịch đứng phía sau điều hành phố thương mại Kim Lăng, cậu Trần - Trần Khiêm. Ồ hay? Các cô còn không mau ra ngoài, ai cho các cô đúng đây nói chuyện? Trịnh Duyệt đâu?"Lý Chấn Quốc nhìn thấy đám tiếp tân dưới trướng mình không biết lễ phép như vậy,lập tức muốn tìm Trịnh Duyệt đến giải quyết.Nhóm tiếp tân nữ này đều là người mà đích thân Trịnh Duyệt tuyển vào.Mấy người tiếp tân có năng lực như Trịnh Duyệt vừa nấy. theo Lý Chấn Quốc bận bịu chuyện sắp xếp tiệc rượu, lúc này mới đi tới đại sảnh.Nghe thấy mấy lời này, Trịnh Duyệt nghiêm mặt, giơ tay giáng thẳng cho Dương Hạ một cái tát.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tuy rằng ba anh ta trước mặt Lý Chấn Quốc luôn tỏ ra kính trọng, nhưng còn chưa đến trình độ chạy gấp đến diện kiến như vậy.Huống hồ, người dẫn đầu lại chính là lão đại của khu phố thương mại Lý Chấn Quốc."Tình huống gì đây?” Đỗ Khang bị dọa chết trân.Dương Hạ nhìn thấy đoàn đội đang tiến đến sảnh trước cũng đứng sững người lại.Ngay cả mấy cô tiếp tân ở đó, tất cả đều vô cùng mờ mịt, nhanh chóng đứng lùi sang một bên.Chỉ có Trần Khiêm ung dung tự tại, vẫn đứng yên tại chính giữa trung tâm của sảnh lớn."Trần Khiêm, anh là cố ý đến gây chuyện sao, Tổng giám đốc Lý đang đến đó, anh còn không mau cút đi! Nhìn tình hình này, nhất định là có nhân vật máu mặt đến đây, anh mau biến đi đi!"Dương Hạ sốt ruột hô hào.Trần Khiêm lại đứng yên không có phản ứng nào.Hiện tại muốn phản ứng cũng không còn kịp rồi, Lý Chấn Quốc dẫn theo một đám người đã bước vào trong sảnh lớn."Xin chào ngài, Tổng giám đốc Lý..."Dương Hạ cùng nhóm nữ tiếp tân vội vàng nghiêm mặt khom lưng, xong rồi, lần này thế nào cũng bị mắng.Nhưng đám người Lý Chấn Quốc lại lơ đẹp bọn họ.Lý Chấn Qốc đi thẳng tới trước mặt Trần Khiêm, kính cẩn cười nói:"Cậu Trần, đã khiến cậu đợi lâu rồi, để tôi giới thiệu với cậu..."Chỉ một tiếng gọi "Cậu Trần".Không khí cả sảnh nháy mắt như ngưng kết thành băng.Đặc biệt là khuôn mặt của Dương Hạ như thể bị hóa đá vậy."Tổng giám đốc Lý! Ngài ngài ngài, ngài gọi anh ta là gì? Cậu Trần?"Dương Hạ như thể bị sét đánh trúng, một đòn xuyên tim.Lý Chấn Quốc tiếng tăm lãy lừng lại kính cẩn nghiêng mình trước Trần Khiêm.Lẽ nào những lời Trần Khiêm nói lúc nấy đều là sự thật, anh ta đúng là cậu ấm nhà giàu giấu giếm thân phận thật?Trời ạ! Nhóm nhân viên nữ còn lại, ngạc nhiên đến mức miệnghá hốc, tưởng như các cô ấy có thể nuốt trôi một quả trứng ngỗng vậy.Càng không nói đến tên Đỗ Khang đang đứng một bên khó nhọc nuốt nước miếng."Đúng vậy, cậu ấy chính là chủ tịch đứng phía sau điều hành phố thương mại Kim Lăng, cậu Trần - Trần Khiêm. Ồ hay? Các cô còn không mau ra ngoài, ai cho các cô đúng đây nói chuyện? Trịnh Duyệt đâu?"Lý Chấn Quốc nhìn thấy đám tiếp tân dưới trướng mình không biết lễ phép như vậy,lập tức muốn tìm Trịnh Duyệt đến giải quyết.Nhóm tiếp tân nữ này đều là người mà đích thân Trịnh Duyệt tuyển vào.Mấy người tiếp tân có năng lực như Trịnh Duyệt vừa nấy. theo Lý Chấn Quốc bận bịu chuyện sắp xếp tiệc rượu, lúc này mới đi tới đại sảnh.Nghe thấy mấy lời này, Trịnh Duyệt nghiêm mặt, giơ tay giáng thẳng cho Dương Hạ một cái tát.

Chương 149: "Tình huống gì đây?”