Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 150: "Lùi ra phía sau cho tôi!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Lùi ra phía sau cho tôi!"Làm việc ở sơn trang, tuy rằng ngoài mặt vinh quang, nhưng nhất thiết phải có quy củ!Dương Hạ bị cái tát này đánh tỉnh.Là thật!Đến tận khi cô ta cảm thấy được nỗi đau từ cái bạt tai đó, cô ta mới biết được bản thân không phải là năm mơ.Hết thảy đều là sự thực!Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu, vô cùng giàu, là người mà không phải mà những kẻ như cậu Khang hay Lục Thần gì đó có thể sánh bằng!Anh ta là chủ tịch đứng sau cả phố thương mại.Nói vậy, anh ta chính là người giàu số một thành phố Kim Lăng, thậm chí nói rằng là nhà giàu khắp cả nước cũng không quá đáng.Thâm tâm của Dương Hạ lúc này thật có cảm giác như sắp nứt toạc. Có phải nếu bản thân và Trần Khiêm chia tay muộn ba ngày, thì bản thân lúc này chính là một phú bà giàu sụ rồi phải không?Dựa vào tình yêu của Trần Khiêm dành cho mình thì điều đó hoàn toàn có thể!"Cậu Trần, mời cậu vào phòng riêng tôi đã sắp xếp, tôi sẽ tỉ mỉ giới thiệu cho cậu..."Lý Chấn Quốc đưa tay ra làm một tư thế mời. Trần Khiêm gật gật đầu.Anh nhìn thoáng qua nhóm người Dương Hạ đang trợn mắt há mồm.Trả cho Dương Hạ một đòn đau như vậy, trong lòng anh thoải mái không? Kỳ thật trong lòng Trần Khiêm hiện tại không có quá nhiều cảm xúc.Chỉ có vậy mà thôi."Được rồi, chúng ta vào thôi!"Trần Khiêm thu lại ánh mắt.Rồi chuẩn bị bước vào bên trong."Anh đứng lại đó cho tôi!"Dương Hạ bỗng nhiên rống lên một câu.Trần Khiêm theo quán tính bị giọng của cô ta dọa cho. một trận.Sau đó liền thấy Dương Hạ vọt qua bên này.Nhưng mà không không phải chạy đến chỗ mình, mà là tiến đến trước mặt Trịnh Duyệt."Bốp!"Dương Hạ giơ tay tát cho Trịnh Duyệt cái tát, còn xuống tay rất nặng."Cô... Dương Hạ, cô dám ra tay đánh tôi? Bảo vệ, bảo vệ đâu!" Trịnh Duyệt có chút chưa kịp hoàn hồn, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác đánh.Khuôn mặt Dương Hạ vì tức mà trướng đỏ lên, trên mặt hiện rõ mấy chữ không phục nói: "Đánh cô đó, tôi sao lạikhông dám đánh cơ chứ!"Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảo vệ đã nghe thấy. tiếng gọi của Trịnh Duyệt, chạy đến định tóm lấy Dương Hạ."Ai dám động vào tôi, các người có biết tôi là ai không hả?"Dương Hạ đột nhiên quát to.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Lùi ra phía sau cho tôi!"Làm việc ở sơn trang, tuy rằng ngoài mặt vinh quang, nhưng nhất thiết phải có quy củ!Dương Hạ bị cái tát này đánh tỉnh.Là thật!Đến tận khi cô ta cảm thấy được nỗi đau từ cái bạt tai đó, cô ta mới biết được bản thân không phải là năm mơ.Hết thảy đều là sự thực!Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu, vô cùng giàu, là người mà không phải mà những kẻ như cậu Khang hay Lục Thần gì đó có thể sánh bằng!Anh ta là chủ tịch đứng sau cả phố thương mại.Nói vậy, anh ta chính là người giàu số một thành phố Kim Lăng, thậm chí nói rằng là nhà giàu khắp cả nước cũng không quá đáng.Thâm tâm của Dương Hạ lúc này thật có cảm giác như sắp nứt toạc. Có phải nếu bản thân và Trần Khiêm chia tay muộn ba ngày, thì bản thân lúc này chính là một phú bà giàu sụ rồi phải không?Dựa vào tình yêu của Trần Khiêm dành cho mình thì điều đó hoàn toàn có thể!"Cậu Trần, mời cậu vào phòng riêng tôi đã sắp xếp, tôi sẽ tỉ mỉ giới thiệu cho cậu..."Lý Chấn Quốc đưa tay ra làm một tư thế mời. Trần Khiêm gật gật đầu.Anh nhìn thoáng qua nhóm người Dương Hạ đang trợn mắt há mồm.Trả cho Dương Hạ một đòn đau như vậy, trong lòng anh thoải mái không? Kỳ thật trong lòng Trần Khiêm hiện tại không có quá nhiều cảm xúc.Chỉ có vậy mà thôi."Được rồi, chúng ta vào thôi!"Trần Khiêm thu lại ánh mắt.Rồi chuẩn bị bước vào bên trong."Anh đứng lại đó cho tôi!"Dương Hạ bỗng nhiên rống lên một câu.Trần Khiêm theo quán tính bị giọng của cô ta dọa cho. một trận.Sau đó liền thấy Dương Hạ vọt qua bên này.Nhưng mà không không phải chạy đến chỗ mình, mà là tiến đến trước mặt Trịnh Duyệt."Bốp!"Dương Hạ giơ tay tát cho Trịnh Duyệt cái tát, còn xuống tay rất nặng."Cô... Dương Hạ, cô dám ra tay đánh tôi? Bảo vệ, bảo vệ đâu!" Trịnh Duyệt có chút chưa kịp hoàn hồn, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác đánh.Khuôn mặt Dương Hạ vì tức mà trướng đỏ lên, trên mặt hiện rõ mấy chữ không phục nói: "Đánh cô đó, tôi sao lạikhông dám đánh cơ chứ!"Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảo vệ đã nghe thấy. tiếng gọi của Trịnh Duyệt, chạy đến định tóm lấy Dương Hạ."Ai dám động vào tôi, các người có biết tôi là ai không hả?"Dương Hạ đột nhiên quát to.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Lùi ra phía sau cho tôi!"Làm việc ở sơn trang, tuy rằng ngoài mặt vinh quang, nhưng nhất thiết phải có quy củ!Dương Hạ bị cái tát này đánh tỉnh.Là thật!Đến tận khi cô ta cảm thấy được nỗi đau từ cái bạt tai đó, cô ta mới biết được bản thân không phải là năm mơ.Hết thảy đều là sự thực!Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu, vô cùng giàu, là người mà không phải mà những kẻ như cậu Khang hay Lục Thần gì đó có thể sánh bằng!Anh ta là chủ tịch đứng sau cả phố thương mại.Nói vậy, anh ta chính là người giàu số một thành phố Kim Lăng, thậm chí nói rằng là nhà giàu khắp cả nước cũng không quá đáng.Thâm tâm của Dương Hạ lúc này thật có cảm giác như sắp nứt toạc. Có phải nếu bản thân và Trần Khiêm chia tay muộn ba ngày, thì bản thân lúc này chính là một phú bà giàu sụ rồi phải không?Dựa vào tình yêu của Trần Khiêm dành cho mình thì điều đó hoàn toàn có thể!"Cậu Trần, mời cậu vào phòng riêng tôi đã sắp xếp, tôi sẽ tỉ mỉ giới thiệu cho cậu..."Lý Chấn Quốc đưa tay ra làm một tư thế mời. Trần Khiêm gật gật đầu.Anh nhìn thoáng qua nhóm người Dương Hạ đang trợn mắt há mồm.Trả cho Dương Hạ một đòn đau như vậy, trong lòng anh thoải mái không? Kỳ thật trong lòng Trần Khiêm hiện tại không có quá nhiều cảm xúc.Chỉ có vậy mà thôi."Được rồi, chúng ta vào thôi!"Trần Khiêm thu lại ánh mắt.Rồi chuẩn bị bước vào bên trong."Anh đứng lại đó cho tôi!"Dương Hạ bỗng nhiên rống lên một câu.Trần Khiêm theo quán tính bị giọng của cô ta dọa cho. một trận.Sau đó liền thấy Dương Hạ vọt qua bên này.Nhưng mà không không phải chạy đến chỗ mình, mà là tiến đến trước mặt Trịnh Duyệt."Bốp!"Dương Hạ giơ tay tát cho Trịnh Duyệt cái tát, còn xuống tay rất nặng."Cô... Dương Hạ, cô dám ra tay đánh tôi? Bảo vệ, bảo vệ đâu!" Trịnh Duyệt có chút chưa kịp hoàn hồn, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác đánh.Khuôn mặt Dương Hạ vì tức mà trướng đỏ lên, trên mặt hiện rõ mấy chữ không phục nói: "Đánh cô đó, tôi sao lạikhông dám đánh cơ chứ!"Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảo vệ đã nghe thấy. tiếng gọi của Trịnh Duyệt, chạy đến định tóm lấy Dương Hạ."Ai dám động vào tôi, các người có biết tôi là ai không hả?"Dương Hạ đột nhiên quát to.