Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 189: Đám con gái lạnh lùng cười

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tốt quá. Cậu cũng dùng cơm ở khách sạn Phượng Hoàng. Tôi qua kính cậu một ly!"Khu khụ.Nếu nói kính rượu thì phải là Trần Khiêm qua mời mới đúng, dù sao thì Hoàng Vĩ Dân cũng là bậc cha chú.Nhưng mà nếu ông ta đã nói vậy thì cùng uống một chén vậy.Anh cũng không thể không nể mặt cục trưởng Hoàng được, nên đành nói số phòng cho ông ta biết.Cùng lắm thì sau này tăng thêm đầu tư. Bên này, Trần Khiêm vừa cúp điện thoại.Đám người Triệu Cương thì vẫn nhìn chăm chăm Trần Khiêm một cách khinh bỉ."Không tin được loại người này còn có bạn bè ở khách sạn Phượng Hoàng!""Đúng vậy, còn bày đặt làm bộ làm tịch!"Đám con gái lạnh lùng cười.Vị trí của Trần Khiêm trong làm đám con gái rớt không phanh. Đúng vậy, cho dù Trần Khiêm trước kia là con nhà giàu khiêm tốn hay là trúng xổ số cũng được.Anh ta cũng đều thật sự có tiền.Ở cùng anh ta, biết đâu cũng có thế hưởng được vài thứ tốt đẹp.Nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm chẳng qua chỉ là một gã trai bao. Còn được yêu thương thì có tiền tiêu xài, đợi người ta chơi chán rồi thì để xem Trần Khiêm cậu còn là cái thá gì?Chẳng là cái thá gì cả?!Cho nên, thái độ của tất cả mọi người nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.Nhưng lúc này đây. Cửa gian phòng hạng sang đột ngột mở ra.Một toán người khoảng chừng hai ba chục người, đều là đàn ông trung niên âu phục giày da bóng bẩy.Trên tay mỗi người là một chén rượu, đứng ngoài cửa. Triệu Cương phút chốc ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.Kể cả Triệu Nhất Phàm và bạn bè cô ta, ai nấy mặt mũi cũng đều hết sức căng thẳng.Đây là tình huống gì chứ?"Triệu... Triệu Xứ?""Đây đây đây... Cục trưởng Hoàng?""Tổng giám đốc Mã, tổng giám đốc Lý, sao lại là các vị?” Giọng nói Triệu Cương có chút run rẩy.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!Hai mươi mấy người này, có ai không phải là những nhân vật tiếng tăm vang dội của phố Kim Lăng.Ngay cả Hoàng Vĩ Dân cục trưởng quản lý kinh doanh cũng có mặt. .||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||Kể cả nhân vật lớn trong mắt Triệu Cương là Triệu Xứ cũng đang đứng ở cuối hàng, tay nâng ly rượu.Bọn họ đều đến đây để mời rượu mình sao? Trong đầu Triệu Cương xuất hiện một loại ảo giác. "Mời ngồi, mời ngồi!"Vợ chồng Triệu Cương kích động la lớn."Ông này, không cần phải khách khí như vậy, chúng tôi chỉ đến mời một chén rượu rồi đi!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tốt quá. Cậu cũng dùng cơm ở khách sạn Phượng Hoàng. Tôi qua kính cậu một ly!"Khu khụ.Nếu nói kính rượu thì phải là Trần Khiêm qua mời mới đúng, dù sao thì Hoàng Vĩ Dân cũng là bậc cha chú.Nhưng mà nếu ông ta đã nói vậy thì cùng uống một chén vậy.Anh cũng không thể không nể mặt cục trưởng Hoàng được, nên đành nói số phòng cho ông ta biết.Cùng lắm thì sau này tăng thêm đầu tư. Bên này, Trần Khiêm vừa cúp điện thoại.Đám người Triệu Cương thì vẫn nhìn chăm chăm Trần Khiêm một cách khinh bỉ."Không tin được loại người này còn có bạn bè ở khách sạn Phượng Hoàng!""Đúng vậy, còn bày đặt làm bộ làm tịch!"Đám con gái lạnh lùng cười.Vị trí của Trần Khiêm trong làm đám con gái rớt không phanh. Đúng vậy, cho dù Trần Khiêm trước kia là con nhà giàu khiêm tốn hay là trúng xổ số cũng được.Anh ta cũng đều thật sự có tiền.Ở cùng anh ta, biết đâu cũng có thế hưởng được vài thứ tốt đẹp.Nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm chẳng qua chỉ là một gã trai bao. Còn được yêu thương thì có tiền tiêu xài, đợi người ta chơi chán rồi thì để xem Trần Khiêm cậu còn là cái thá gì?Chẳng là cái thá gì cả?!Cho nên, thái độ của tất cả mọi người nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.Nhưng lúc này đây. Cửa gian phòng hạng sang đột ngột mở ra.Một toán người khoảng chừng hai ba chục người, đều là đàn ông trung niên âu phục giày da bóng bẩy.Trên tay mỗi người là một chén rượu, đứng ngoài cửa. Triệu Cương phút chốc ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.Kể cả Triệu Nhất Phàm và bạn bè cô ta, ai nấy mặt mũi cũng đều hết sức căng thẳng.Đây là tình huống gì chứ?"Triệu... Triệu Xứ?""Đây đây đây... Cục trưởng Hoàng?""Tổng giám đốc Mã, tổng giám đốc Lý, sao lại là các vị?” Giọng nói Triệu Cương có chút run rẩy.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!Hai mươi mấy người này, có ai không phải là những nhân vật tiếng tăm vang dội của phố Kim Lăng.Ngay cả Hoàng Vĩ Dân cục trưởng quản lý kinh doanh cũng có mặt. .||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||Kể cả nhân vật lớn trong mắt Triệu Cương là Triệu Xứ cũng đang đứng ở cuối hàng, tay nâng ly rượu.Bọn họ đều đến đây để mời rượu mình sao? Trong đầu Triệu Cương xuất hiện một loại ảo giác. "Mời ngồi, mời ngồi!"Vợ chồng Triệu Cương kích động la lớn."Ông này, không cần phải khách khí như vậy, chúng tôi chỉ đến mời một chén rượu rồi đi!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tốt quá. Cậu cũng dùng cơm ở khách sạn Phượng Hoàng. Tôi qua kính cậu một ly!"Khu khụ.Nếu nói kính rượu thì phải là Trần Khiêm qua mời mới đúng, dù sao thì Hoàng Vĩ Dân cũng là bậc cha chú.Nhưng mà nếu ông ta đã nói vậy thì cùng uống một chén vậy.Anh cũng không thể không nể mặt cục trưởng Hoàng được, nên đành nói số phòng cho ông ta biết.Cùng lắm thì sau này tăng thêm đầu tư. Bên này, Trần Khiêm vừa cúp điện thoại.Đám người Triệu Cương thì vẫn nhìn chăm chăm Trần Khiêm một cách khinh bỉ."Không tin được loại người này còn có bạn bè ở khách sạn Phượng Hoàng!""Đúng vậy, còn bày đặt làm bộ làm tịch!"Đám con gái lạnh lùng cười.Vị trí của Trần Khiêm trong làm đám con gái rớt không phanh. Đúng vậy, cho dù Trần Khiêm trước kia là con nhà giàu khiêm tốn hay là trúng xổ số cũng được.Anh ta cũng đều thật sự có tiền.Ở cùng anh ta, biết đâu cũng có thế hưởng được vài thứ tốt đẹp.Nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm chẳng qua chỉ là một gã trai bao. Còn được yêu thương thì có tiền tiêu xài, đợi người ta chơi chán rồi thì để xem Trần Khiêm cậu còn là cái thá gì?Chẳng là cái thá gì cả?!Cho nên, thái độ của tất cả mọi người nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.Nhưng lúc này đây. Cửa gian phòng hạng sang đột ngột mở ra.Một toán người khoảng chừng hai ba chục người, đều là đàn ông trung niên âu phục giày da bóng bẩy.Trên tay mỗi người là một chén rượu, đứng ngoài cửa. Triệu Cương phút chốc ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.Kể cả Triệu Nhất Phàm và bạn bè cô ta, ai nấy mặt mũi cũng đều hết sức căng thẳng.Đây là tình huống gì chứ?"Triệu... Triệu Xứ?""Đây đây đây... Cục trưởng Hoàng?""Tổng giám đốc Mã, tổng giám đốc Lý, sao lại là các vị?” Giọng nói Triệu Cương có chút run rẩy.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!Hai mươi mấy người này, có ai không phải là những nhân vật tiếng tăm vang dội của phố Kim Lăng.Ngay cả Hoàng Vĩ Dân cục trưởng quản lý kinh doanh cũng có mặt. .||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||Kể cả nhân vật lớn trong mắt Triệu Cương là Triệu Xứ cũng đang đứng ở cuối hàng, tay nâng ly rượu.Bọn họ đều đến đây để mời rượu mình sao? Trong đầu Triệu Cương xuất hiện một loại ảo giác. "Mời ngồi, mời ngồi!"Vợ chồng Triệu Cương kích động la lớn."Ông này, không cần phải khách khí như vậy, chúng tôi chỉ đến mời một chén rượu rồi đi!"

Chương 189: Đám con gái lạnh lùng cười