Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 190: "Cậu Trần, chúng tôi đến mời cậu một ly!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hoàng Vĩ Dân hơi hạ thấp người, tỏ vẻ tôn trọng Triệu Cương.Sự tôn trọng này không phải là giành cho Triệu Cương, mà là bởi vì nể mặt Trần Khiêm mà thôi."Cậu Trần, chúng tôi đến mời cậu một ly!"Hoàng Vĩ Dân bưng chén rượu, trước ánh mắt kinh ngạc. của mọi người, dẫn toán người đi thẳng đến trước mặt Trần Khiêm.Nâng chén rượu uống cạn một hơi."Cậu Trần, chúng tôi kính cậu!"Phía sau Hoàng Vĩ Dân, có tổng giám đốc phát triển các hạng mục lần này, còn có quản lí thương đoàn, tất cả cùng nâng ly, uống cạn.Trần Khiêm lúc này có chút ngẩn người.Vốn nghĩ là chỉ có mỗi một mình Hoàng Vĩ Dân đến, còn nghĩ sẽ nhờ ông ta giúp chuyện của Triệu Nhất Phàm.Nhưng Trần Khiêm không ngờ, có đông người cùng đến như vậy.Trần Khiêm không dám thất thố. Anh cũng rót rượu mời lại.Mà một màn này.Khiến cho Triệu Cương há hốc mồm.Triệu Nhất Phàm căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.Lâm Kiều miệng há rộng đến mức có thể nhét vừa một cái trứng gà.Không sai, chính bọn họ đã áp đặt cho Trần Khiêm cái danh trai bao.Nhưng mà giờ đây, hội trưởng thương đoàn Kim Lăng - Hoàng Vĩ Dân danh tiếng lừng lẫy cũng đến mời rượu anh.Trong miệng lại còn một tiếng cậu Trần hai tiếng cậu Trần.Chuyện này nói lên điều gì? Trần Khiêm không phải là một trai bao tâm thường, phải biết rằng Hoàng Vĩ Dân chính là một người có uy quyền ở phốKim Lăng!"Cậu Trần, đợi tàn tiệc ở đây, trân trọng mời cậu đi lên một chuyến, cùng bàn việc kia!"Hoàng Vĩ Dân thân thiết nằm tay Trần Khiêm. Người này vung tay một cái, trong một đêm có thể vực dậy không biết bao nhiêu doanh nghiệp lớn nhỏ ở phố KimLăng.Kinh tế ở phố Kim Lăng, không biết dính dáng đến bao nhiêu tầng lớp.Chỉ cần Trần Khiêm kí tên một cái là xong.Một cậu ấm ở trên vạn người, nhưng trước sau không hề kiêu ngạo, đối đãi với ai cũng hết sức lễ phép.Hiếm có, hiếm thấy!Dứt lời, Hoàng Vĩ Dân đưa người rời đi.Trong gian phòng hạng sang, không khí đột nhiên trầm läng hẳn, không ai nói lời nào, mọi người đều chăm chú nhìn Trần Khiêm.Vốn nghĩ Triệu Xứ rất lợi hại, cũng rất kiêu ngạo.Nhưng bây giờ xem ra, nhân vật lợi hại thật sự, chính là chàng thanh niên trước mặt.Vợ chồng Triệu Cương nghĩ thầm.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hoàng Vĩ Dân hơi hạ thấp người, tỏ vẻ tôn trọng Triệu Cương.Sự tôn trọng này không phải là giành cho Triệu Cương, mà là bởi vì nể mặt Trần Khiêm mà thôi."Cậu Trần, chúng tôi đến mời cậu một ly!"Hoàng Vĩ Dân bưng chén rượu, trước ánh mắt kinh ngạc. của mọi người, dẫn toán người đi thẳng đến trước mặt Trần Khiêm.Nâng chén rượu uống cạn một hơi."Cậu Trần, chúng tôi kính cậu!"Phía sau Hoàng Vĩ Dân, có tổng giám đốc phát triển các hạng mục lần này, còn có quản lí thương đoàn, tất cả cùng nâng ly, uống cạn.Trần Khiêm lúc này có chút ngẩn người.Vốn nghĩ là chỉ có mỗi một mình Hoàng Vĩ Dân đến, còn nghĩ sẽ nhờ ông ta giúp chuyện của Triệu Nhất Phàm.Nhưng Trần Khiêm không ngờ, có đông người cùng đến như vậy.Trần Khiêm không dám thất thố. Anh cũng rót rượu mời lại.Mà một màn này.Khiến cho Triệu Cương há hốc mồm.Triệu Nhất Phàm căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.Lâm Kiều miệng há rộng đến mức có thể nhét vừa một cái trứng gà.Không sai, chính bọn họ đã áp đặt cho Trần Khiêm cái danh trai bao.Nhưng mà giờ đây, hội trưởng thương đoàn Kim Lăng - Hoàng Vĩ Dân danh tiếng lừng lẫy cũng đến mời rượu anh.Trong miệng lại còn một tiếng cậu Trần hai tiếng cậu Trần.Chuyện này nói lên điều gì? Trần Khiêm không phải là một trai bao tâm thường, phải biết rằng Hoàng Vĩ Dân chính là một người có uy quyền ở phốKim Lăng!"Cậu Trần, đợi tàn tiệc ở đây, trân trọng mời cậu đi lên một chuyến, cùng bàn việc kia!"Hoàng Vĩ Dân thân thiết nằm tay Trần Khiêm. Người này vung tay một cái, trong một đêm có thể vực dậy không biết bao nhiêu doanh nghiệp lớn nhỏ ở phố KimLăng.Kinh tế ở phố Kim Lăng, không biết dính dáng đến bao nhiêu tầng lớp.Chỉ cần Trần Khiêm kí tên một cái là xong.Một cậu ấm ở trên vạn người, nhưng trước sau không hề kiêu ngạo, đối đãi với ai cũng hết sức lễ phép.Hiếm có, hiếm thấy!Dứt lời, Hoàng Vĩ Dân đưa người rời đi.Trong gian phòng hạng sang, không khí đột nhiên trầm läng hẳn, không ai nói lời nào, mọi người đều chăm chú nhìn Trần Khiêm.Vốn nghĩ Triệu Xứ rất lợi hại, cũng rất kiêu ngạo.Nhưng bây giờ xem ra, nhân vật lợi hại thật sự, chính là chàng thanh niên trước mặt.Vợ chồng Triệu Cương nghĩ thầm.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hoàng Vĩ Dân hơi hạ thấp người, tỏ vẻ tôn trọng Triệu Cương.Sự tôn trọng này không phải là giành cho Triệu Cương, mà là bởi vì nể mặt Trần Khiêm mà thôi."Cậu Trần, chúng tôi đến mời cậu một ly!"Hoàng Vĩ Dân bưng chén rượu, trước ánh mắt kinh ngạc. của mọi người, dẫn toán người đi thẳng đến trước mặt Trần Khiêm.Nâng chén rượu uống cạn một hơi."Cậu Trần, chúng tôi kính cậu!"Phía sau Hoàng Vĩ Dân, có tổng giám đốc phát triển các hạng mục lần này, còn có quản lí thương đoàn, tất cả cùng nâng ly, uống cạn.Trần Khiêm lúc này có chút ngẩn người.Vốn nghĩ là chỉ có mỗi một mình Hoàng Vĩ Dân đến, còn nghĩ sẽ nhờ ông ta giúp chuyện của Triệu Nhất Phàm.Nhưng Trần Khiêm không ngờ, có đông người cùng đến như vậy.Trần Khiêm không dám thất thố. Anh cũng rót rượu mời lại.Mà một màn này.Khiến cho Triệu Cương há hốc mồm.Triệu Nhất Phàm căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.Lâm Kiều miệng há rộng đến mức có thể nhét vừa một cái trứng gà.Không sai, chính bọn họ đã áp đặt cho Trần Khiêm cái danh trai bao.Nhưng mà giờ đây, hội trưởng thương đoàn Kim Lăng - Hoàng Vĩ Dân danh tiếng lừng lẫy cũng đến mời rượu anh.Trong miệng lại còn một tiếng cậu Trần hai tiếng cậu Trần.Chuyện này nói lên điều gì? Trần Khiêm không phải là một trai bao tâm thường, phải biết rằng Hoàng Vĩ Dân chính là một người có uy quyền ở phốKim Lăng!"Cậu Trần, đợi tàn tiệc ở đây, trân trọng mời cậu đi lên một chuyến, cùng bàn việc kia!"Hoàng Vĩ Dân thân thiết nằm tay Trần Khiêm. Người này vung tay một cái, trong một đêm có thể vực dậy không biết bao nhiêu doanh nghiệp lớn nhỏ ở phố KimLăng.Kinh tế ở phố Kim Lăng, không biết dính dáng đến bao nhiêu tầng lớp.Chỉ cần Trần Khiêm kí tên một cái là xong.Một cậu ấm ở trên vạn người, nhưng trước sau không hề kiêu ngạo, đối đãi với ai cũng hết sức lễ phép.Hiếm có, hiếm thấy!Dứt lời, Hoàng Vĩ Dân đưa người rời đi.Trong gian phòng hạng sang, không khí đột nhiên trầm läng hẳn, không ai nói lời nào, mọi người đều chăm chú nhìn Trần Khiêm.Vốn nghĩ Triệu Xứ rất lợi hại, cũng rất kiêu ngạo.Nhưng bây giờ xem ra, nhân vật lợi hại thật sự, chính là chàng thanh niên trước mặt.Vợ chồng Triệu Cương nghĩ thầm.

Chương 190: "Cậu Trần, chúng tôi đến mời cậu một ly!"