Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 192: "Tớ đã mua cơm cho cậu rồi, nhanh ăn đi!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sáng sớm hôm sau. 'Vì là thứ bảy nên bọn Dương Huy ngủ đến là say sưa.Trần Khiêm cũng không quấy rầy bọn họ mà tự mình đi đến căn tin phía tây.Tô Mộc Vũ đã ở đó đợi từ sớm.Hơn nữa đã mua sẵn hai phần điểm tâm sáng. Cơm chiên trứng và chân giò hun khói."Tớ đã mua cơm cho cậu rồi, nhanh ăn đi!"Tô Mộc Vũ cười nói.Trần Khiêm cũng không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi: "Mộc Vũ, cậu tìm tớ có chuyện gì không?”Tô Mộc Vũ hôm nay ăn mặc rất đẹp, đôi chân trằng ngần lộ ra, khiến người khác vừa nhìn đã rung động nhẹ.Khiến cho tâm trí Trần Khiêm cũng có chút nhiễu loạn."Hì hì, hôm nay là mừng thọ bà nội tớ. Tớ phải về chúc thọ"Tô Mộc Vũ chớp mắt: "Cậu biết quan hệ giữa tớ và Tô Dĩnh rồi, cậu cũng đừng nói tớ nhỏ nhen. Thật ra tớ không thích so đo với người khác, nhất là cái kiểu so đo vô vị kia. Nhưng cậu không biết đâu, tớ và Tô Dĩnh thì khác. Haizz, chúng tớ vừa chào đời đã bắt đầu so sánh. Cái gì cũng so sánh, so tên ai hay hơn, so học hành, so trang phục, so ai được khen nhiều hơn!""Không biết có phải sự so đo này là bẩm sinh hay không, nhưng tớ không muốn thua Tô Dĩnh!""Ôi, không biết nói vậy cậu có hiểu được không?" Tô Mộc Vũ chu môi.Trần Khiêm cái hiểu cái không: "Tớ cũng không hiểu lắm!"Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!Thật sự là khó hiểu, chắc có lẽ là do hoàn cảnh từ nhỏ đã không giống nhau, tư tưởng Trần Khiêm được tiếp xúc từ nhỏ đến lớn chính là không có so sánh thì không có đau thương.Hơn nữa, dù Trần Khiêm muốn so cũng lấy gì mà so. Trước kia, tiền mua quần áo mới đón tết còn không có nữa.Cho nên, Trần Khiêm có ác cảm với việc khoe giàu khoe. của.Thậm chí trong thâm tâm còn có ý phản đối.Hoặc có thể nói, khoe giàu khoe của chính là hành động gian ác.Tóm lại, Trần Khiêm không hiểu thế giới của những người giàu có, dù bản thân anh thì vô cùng giàu."Tớ nói thẳng vậy. Trần Khiêm, cậu biết không Tô Dĩnh có một cậu bạn trai. Nghe Tô Kỳ nói, lần này Tô Dĩnh mang bạn trai đến chúc thọ bà nội. Hơn nữa, cậu bạn trai đó còn chuẩn bị một món quà đặc biệt.""Lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người khen ngợi Tô Dĩnh. Cho nên tớ cũng muốn dắt bạn trai về!""Không phải cậu muốn tớ làm bạn trai cậu chứ?”Trần Khiêm đã hiểu."Ừ, đúng vậy. Cậu tiếp tục giả làm bạn trai tớ, hơn nữa tiếp tục đóng giả con nhà giàu. Lát nữa tớ quay về kí túc dọn dẹp.một chút rồi dắt cậu ra ngoài sảm cho cậu ít quần áo.""Trần Khiêm, Trần Khiêm ngoan, giúp người thì giúp cho. trót đi mài"Tô Mộc Vũ nũng nịu nói. Nói thật, cô gái này quả thực xinh đẹp.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sáng sớm hôm sau. 'Vì là thứ bảy nên bọn Dương Huy ngủ đến là say sưa.Trần Khiêm cũng không quấy rầy bọn họ mà tự mình đi đến căn tin phía tây.Tô Mộc Vũ đã ở đó đợi từ sớm.Hơn nữa đã mua sẵn hai phần điểm tâm sáng. Cơm chiên trứng và chân giò hun khói."Tớ đã mua cơm cho cậu rồi, nhanh ăn đi!"Tô Mộc Vũ cười nói.Trần Khiêm cũng không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi: "Mộc Vũ, cậu tìm tớ có chuyện gì không?”Tô Mộc Vũ hôm nay ăn mặc rất đẹp, đôi chân trằng ngần lộ ra, khiến người khác vừa nhìn đã rung động nhẹ.Khiến cho tâm trí Trần Khiêm cũng có chút nhiễu loạn."Hì hì, hôm nay là mừng thọ bà nội tớ. Tớ phải về chúc thọ"Tô Mộc Vũ chớp mắt: "Cậu biết quan hệ giữa tớ và Tô Dĩnh rồi, cậu cũng đừng nói tớ nhỏ nhen. Thật ra tớ không thích so đo với người khác, nhất là cái kiểu so đo vô vị kia. Nhưng cậu không biết đâu, tớ và Tô Dĩnh thì khác. Haizz, chúng tớ vừa chào đời đã bắt đầu so sánh. Cái gì cũng so sánh, so tên ai hay hơn, so học hành, so trang phục, so ai được khen nhiều hơn!""Không biết có phải sự so đo này là bẩm sinh hay không, nhưng tớ không muốn thua Tô Dĩnh!""Ôi, không biết nói vậy cậu có hiểu được không?" Tô Mộc Vũ chu môi.Trần Khiêm cái hiểu cái không: "Tớ cũng không hiểu lắm!"Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!Thật sự là khó hiểu, chắc có lẽ là do hoàn cảnh từ nhỏ đã không giống nhau, tư tưởng Trần Khiêm được tiếp xúc từ nhỏ đến lớn chính là không có so sánh thì không có đau thương.Hơn nữa, dù Trần Khiêm muốn so cũng lấy gì mà so. Trước kia, tiền mua quần áo mới đón tết còn không có nữa.Cho nên, Trần Khiêm có ác cảm với việc khoe giàu khoe. của.Thậm chí trong thâm tâm còn có ý phản đối.Hoặc có thể nói, khoe giàu khoe của chính là hành động gian ác.Tóm lại, Trần Khiêm không hiểu thế giới của những người giàu có, dù bản thân anh thì vô cùng giàu."Tớ nói thẳng vậy. Trần Khiêm, cậu biết không Tô Dĩnh có một cậu bạn trai. Nghe Tô Kỳ nói, lần này Tô Dĩnh mang bạn trai đến chúc thọ bà nội. Hơn nữa, cậu bạn trai đó còn chuẩn bị một món quà đặc biệt.""Lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người khen ngợi Tô Dĩnh. Cho nên tớ cũng muốn dắt bạn trai về!""Không phải cậu muốn tớ làm bạn trai cậu chứ?”Trần Khiêm đã hiểu."Ừ, đúng vậy. Cậu tiếp tục giả làm bạn trai tớ, hơn nữa tiếp tục đóng giả con nhà giàu. Lát nữa tớ quay về kí túc dọn dẹp.một chút rồi dắt cậu ra ngoài sảm cho cậu ít quần áo.""Trần Khiêm, Trần Khiêm ngoan, giúp người thì giúp cho. trót đi mài"Tô Mộc Vũ nũng nịu nói. Nói thật, cô gái này quả thực xinh đẹp.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Sáng sớm hôm sau. 'Vì là thứ bảy nên bọn Dương Huy ngủ đến là say sưa.Trần Khiêm cũng không quấy rầy bọn họ mà tự mình đi đến căn tin phía tây.Tô Mộc Vũ đã ở đó đợi từ sớm.Hơn nữa đã mua sẵn hai phần điểm tâm sáng. Cơm chiên trứng và chân giò hun khói."Tớ đã mua cơm cho cậu rồi, nhanh ăn đi!"Tô Mộc Vũ cười nói.Trần Khiêm cũng không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi: "Mộc Vũ, cậu tìm tớ có chuyện gì không?”Tô Mộc Vũ hôm nay ăn mặc rất đẹp, đôi chân trằng ngần lộ ra, khiến người khác vừa nhìn đã rung động nhẹ.Khiến cho tâm trí Trần Khiêm cũng có chút nhiễu loạn."Hì hì, hôm nay là mừng thọ bà nội tớ. Tớ phải về chúc thọ"Tô Mộc Vũ chớp mắt: "Cậu biết quan hệ giữa tớ và Tô Dĩnh rồi, cậu cũng đừng nói tớ nhỏ nhen. Thật ra tớ không thích so đo với người khác, nhất là cái kiểu so đo vô vị kia. Nhưng cậu không biết đâu, tớ và Tô Dĩnh thì khác. Haizz, chúng tớ vừa chào đời đã bắt đầu so sánh. Cái gì cũng so sánh, so tên ai hay hơn, so học hành, so trang phục, so ai được khen nhiều hơn!""Không biết có phải sự so đo này là bẩm sinh hay không, nhưng tớ không muốn thua Tô Dĩnh!""Ôi, không biết nói vậy cậu có hiểu được không?" Tô Mộc Vũ chu môi.Trần Khiêm cái hiểu cái không: "Tớ cũng không hiểu lắm!"Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!Thật sự là khó hiểu, chắc có lẽ là do hoàn cảnh từ nhỏ đã không giống nhau, tư tưởng Trần Khiêm được tiếp xúc từ nhỏ đến lớn chính là không có so sánh thì không có đau thương.Hơn nữa, dù Trần Khiêm muốn so cũng lấy gì mà so. Trước kia, tiền mua quần áo mới đón tết còn không có nữa.Cho nên, Trần Khiêm có ác cảm với việc khoe giàu khoe. của.Thậm chí trong thâm tâm còn có ý phản đối.Hoặc có thể nói, khoe giàu khoe của chính là hành động gian ác.Tóm lại, Trần Khiêm không hiểu thế giới của những người giàu có, dù bản thân anh thì vô cùng giàu."Tớ nói thẳng vậy. Trần Khiêm, cậu biết không Tô Dĩnh có một cậu bạn trai. Nghe Tô Kỳ nói, lần này Tô Dĩnh mang bạn trai đến chúc thọ bà nội. Hơn nữa, cậu bạn trai đó còn chuẩn bị một món quà đặc biệt.""Lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người khen ngợi Tô Dĩnh. Cho nên tớ cũng muốn dắt bạn trai về!""Không phải cậu muốn tớ làm bạn trai cậu chứ?”Trần Khiêm đã hiểu."Ừ, đúng vậy. Cậu tiếp tục giả làm bạn trai tớ, hơn nữa tiếp tục đóng giả con nhà giàu. Lát nữa tớ quay về kí túc dọn dẹp.một chút rồi dắt cậu ra ngoài sảm cho cậu ít quần áo.""Trần Khiêm, Trần Khiêm ngoan, giúp người thì giúp cho. trót đi mài"Tô Mộc Vũ nũng nịu nói. Nói thật, cô gái này quả thực xinh đẹp.