Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 193: Mình phải đi đâu làm gì?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một đôi mắt trong vắt, đôi môi anh đào chúm chím, Trần Khiêm không có cách nào để từ chối.Nhưng mà loại cảm giác này khiến Trần Khiêm cảm thấy kì lạ.Haizz, mình vốn muốn làm bạn trai thật sự của cô ấy, ha ha..."Thật ra không cần giả vờ, tớ là con nhà giàu thật!" Trần Khiêm cười khổ.Sau khi anh đồng ý rồi, Tô Mộc Vũ kéo anh đi mua quần áo.Ăn vận cho Trần Khiêm rất đẹp trai. Lúc hai người đang định đi đến bữa tiệc mừng thọ bà nội.Điện thoại của Tô Mộc Vũ reo vang: "Hả? Em nói gì? Được rồi được rồi, chị qua liền!"Cúp điện thoại, Tô Mộc Vũ thở dài:"Trần Khiêm, tớ phải đi đây một chút. Tớ và Tô Kì cùng đặt một món quà tặng bà nội, nhưng món quà này có chút vấn đề. Thật là lo chết mất. Như vậy đi, chúng ta gặp nhau lúc mười một giờ ở trước cửa sơn trang Ngọc Long, tớ sẽ gọi điện cho cậu!""Không thành vấn đề!" Trần Khiêm gật đầu. Tô Mộc Vũ vội vã lái xe rời đi.Anh cười chua xót, bây giờ mới chín giờ, mình phải đi đâu làm gì?Đúng rồi! Bằng lái xe! Bằng lái xe lẽ ra bưu điện sẽ gởi tới!Gọi điện thoại kiểm tra, đúng như dự đoán, bưu kiện của bên bưu chính đã gởi đến rồi."Mẹ kiếp!"Trần Khiêm phấn chấn đến thiếu điều muốn nhảy dựng lên.Ước mơ lớn nhất của anh chính là lái chiếc xe của chính mình, không cần biết là xe sang cỡ nào.Bây giờ, cuối cùng cũng có thể lái rồi.Hơn nữa lại còn là Lamboghini, nói không kích động là nói dối.Đi lĩnh bằng lái xong, Trần Khiêm đi đến cạnh xe của mình.“Wow wow wowl”Một chiếc Passat màu đen mới toanh lướt ngang qua Trân Khiêm.Đuôi xe cũng rất bắt mắt, chủ nhân chiếc xe lái tới lái lui mấy vòng ở quảng trường.Trong công viên, không ít sinh viên nam nữ đang đi dạo. Chiếc Passat này cũng khiến không ít nữ sinh trầm trồ."Passat kìa, chiếc này là dòng mới nhất trong năm nay, vẻ ngoài rất đẹp mắt.”"Chiếc này đâu tầm khoảng hai trăm nghìn tệ ha?""Chiếc này cấu hình rất khủng, ít nhất cũng ba trăm nghìn tệt""Mẹ ơi, ba trăm nghìn, người này chắc hẳn phải là đại gia nhai"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một đôi mắt trong vắt, đôi môi anh đào chúm chím, Trần Khiêm không có cách nào để từ chối.Nhưng mà loại cảm giác này khiến Trần Khiêm cảm thấy kì lạ.Haizz, mình vốn muốn làm bạn trai thật sự của cô ấy, ha ha..."Thật ra không cần giả vờ, tớ là con nhà giàu thật!" Trần Khiêm cười khổ.Sau khi anh đồng ý rồi, Tô Mộc Vũ kéo anh đi mua quần áo.Ăn vận cho Trần Khiêm rất đẹp trai. Lúc hai người đang định đi đến bữa tiệc mừng thọ bà nội.Điện thoại của Tô Mộc Vũ reo vang: "Hả? Em nói gì? Được rồi được rồi, chị qua liền!"Cúp điện thoại, Tô Mộc Vũ thở dài:"Trần Khiêm, tớ phải đi đây một chút. Tớ và Tô Kì cùng đặt một món quà tặng bà nội, nhưng món quà này có chút vấn đề. Thật là lo chết mất. Như vậy đi, chúng ta gặp nhau lúc mười một giờ ở trước cửa sơn trang Ngọc Long, tớ sẽ gọi điện cho cậu!""Không thành vấn đề!" Trần Khiêm gật đầu. Tô Mộc Vũ vội vã lái xe rời đi.Anh cười chua xót, bây giờ mới chín giờ, mình phải đi đâu làm gì?Đúng rồi! Bằng lái xe! Bằng lái xe lẽ ra bưu điện sẽ gởi tới!Gọi điện thoại kiểm tra, đúng như dự đoán, bưu kiện của bên bưu chính đã gởi đến rồi."Mẹ kiếp!"Trần Khiêm phấn chấn đến thiếu điều muốn nhảy dựng lên.Ước mơ lớn nhất của anh chính là lái chiếc xe của chính mình, không cần biết là xe sang cỡ nào.Bây giờ, cuối cùng cũng có thể lái rồi.Hơn nữa lại còn là Lamboghini, nói không kích động là nói dối.Đi lĩnh bằng lái xong, Trần Khiêm đi đến cạnh xe của mình.“Wow wow wowl”Một chiếc Passat màu đen mới toanh lướt ngang qua Trân Khiêm.Đuôi xe cũng rất bắt mắt, chủ nhân chiếc xe lái tới lái lui mấy vòng ở quảng trường.Trong công viên, không ít sinh viên nam nữ đang đi dạo. Chiếc Passat này cũng khiến không ít nữ sinh trầm trồ."Passat kìa, chiếc này là dòng mới nhất trong năm nay, vẻ ngoài rất đẹp mắt.”"Chiếc này đâu tầm khoảng hai trăm nghìn tệ ha?""Chiếc này cấu hình rất khủng, ít nhất cũng ba trăm nghìn tệt""Mẹ ơi, ba trăm nghìn, người này chắc hẳn phải là đại gia nhai"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một đôi mắt trong vắt, đôi môi anh đào chúm chím, Trần Khiêm không có cách nào để từ chối.Nhưng mà loại cảm giác này khiến Trần Khiêm cảm thấy kì lạ.Haizz, mình vốn muốn làm bạn trai thật sự của cô ấy, ha ha..."Thật ra không cần giả vờ, tớ là con nhà giàu thật!" Trần Khiêm cười khổ.Sau khi anh đồng ý rồi, Tô Mộc Vũ kéo anh đi mua quần áo.Ăn vận cho Trần Khiêm rất đẹp trai. Lúc hai người đang định đi đến bữa tiệc mừng thọ bà nội.Điện thoại của Tô Mộc Vũ reo vang: "Hả? Em nói gì? Được rồi được rồi, chị qua liền!"Cúp điện thoại, Tô Mộc Vũ thở dài:"Trần Khiêm, tớ phải đi đây một chút. Tớ và Tô Kì cùng đặt một món quà tặng bà nội, nhưng món quà này có chút vấn đề. Thật là lo chết mất. Như vậy đi, chúng ta gặp nhau lúc mười một giờ ở trước cửa sơn trang Ngọc Long, tớ sẽ gọi điện cho cậu!""Không thành vấn đề!" Trần Khiêm gật đầu. Tô Mộc Vũ vội vã lái xe rời đi.Anh cười chua xót, bây giờ mới chín giờ, mình phải đi đâu làm gì?Đúng rồi! Bằng lái xe! Bằng lái xe lẽ ra bưu điện sẽ gởi tới!Gọi điện thoại kiểm tra, đúng như dự đoán, bưu kiện của bên bưu chính đã gởi đến rồi."Mẹ kiếp!"Trần Khiêm phấn chấn đến thiếu điều muốn nhảy dựng lên.Ước mơ lớn nhất của anh chính là lái chiếc xe của chính mình, không cần biết là xe sang cỡ nào.Bây giờ, cuối cùng cũng có thể lái rồi.Hơn nữa lại còn là Lamboghini, nói không kích động là nói dối.Đi lĩnh bằng lái xong, Trần Khiêm đi đến cạnh xe của mình.“Wow wow wowl”Một chiếc Passat màu đen mới toanh lướt ngang qua Trân Khiêm.Đuôi xe cũng rất bắt mắt, chủ nhân chiếc xe lái tới lái lui mấy vòng ở quảng trường.Trong công viên, không ít sinh viên nam nữ đang đi dạo. Chiếc Passat này cũng khiến không ít nữ sinh trầm trồ."Passat kìa, chiếc này là dòng mới nhất trong năm nay, vẻ ngoài rất đẹp mắt.”"Chiếc này đâu tầm khoảng hai trăm nghìn tệ ha?""Chiếc này cấu hình rất khủng, ít nhất cũng ba trăm nghìn tệt""Mẹ ơi, ba trăm nghìn, người này chắc hẳn phải là đại gia nhai"