Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 664: thật mất mặt
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Âm!Lục Vân đấm Vương Húc một cú khá mạnh nhưng sau cú đấm ấy, cơ thể của Vương Húc không lắc lư tí nào.ờ...Chỉ có thế?Những người xung quanh đều choáng váng?Vương Húc cũng sửng sốt.Vốn tưởng Lục Vân rất có năng lực, cú đấm vừa rồi khá mạnh nhưng uy lực của nó lại không đến mức làm tổn thương đến nửa sợi tóc của Vương Húc.Đây chẳng phải là quá rác rưởi sao?Hắn lấy đâu ra dũng khí đi khiêu chiến Vương Húc. vậy?Vương Húc cũng đợi một lúc, dự đoán đòn tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng sau cú đấm đó, Lục Vân lại rút lui và ảo não nói: “Vững vàng thật, giờ đến lượt anh đánh tôi.”Như vậy có khác gì trẻ con đánh nhau không? Tôi đánh anh sau đó anh lại đánh tôi? Đây là trận chiến sinh tử đấy!Vương Húc đột nhiên cảm thấy hối hận khi đồng ý làm một trận sinh tử với Lục Vân, một đối thủ rác rưởi sẽ chỉ hạ thấp địa vị của anh ta mà thôi.Khi ở nhà hàng ba hôm trước, lẽ ra anh ta nên giết luôn tên nhãi này.“Nhanh lên, để tôi xem nắm đấm của anh mạnh đến mức nào!”Lục Vân tựa hồ hoàn toàn không biết hành vi của mình lúc này trẻ con đến mức nào, không ngừng thúc giục Vương Húc tấn công.Vương Húc không nói nên lời nhưng vẫn cười lạnh : “Có chút sức lực này mà cũng dám khiêu chiến với tôi. Chỉ sợ cậu không chịu nổi một nửa sức lực của tôiNói xong, anh ta thản nhiên tung ra một cú đấm.Nếu như Lục Vân đã dùng toàn lực cho cú đấm vừa rồi thì Vương Húc tự tin rằng anh ta chỉ cần dùng 50% sức lực là đã có thể đập nát xương của Lục Vân.Ấy? Vương Húc đang định lắc đầu thì nhìn thấy Lục Vân ở phía đối diện chỉ lùi lại mấy bước, không hề có dấu hiệu bị thương.“Lại còn nói tôi công kích yếu, nắm đấm của anh cũng chẳng mạnh mấy.”Lời nói của Lục Vân đã thành công chọc tức Vương Húc, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lùng, nói: “Nếu như cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi.”'Thấy mình bị một tên rác rưởi coi thường, Vương Húc cảm thấy vô cùng tức giận. Anh ta lại tập hợp nộilực và tung ra một cú đấm về phía Lục Vân.Cú đấm còn chưa tới, gió mạnh đã thổi bay quần áo của Lục Vân.Lần này, Vương Húc đã sử dụng 70% sức lực.Lế nào phải dùng hết sức lực để đối phó với thằng nhãi này? Như thế chẳng khác nào nói với người khác rằng thực lực của anh ta ngang bằng với Lục Vân hay sao?Như vậy thật mất mặt!
Âm!
Lục Vân đấm Vương Húc một cú khá mạnh nhưng sau cú đấm ấy, cơ thể của Vương Húc không lắc lư tí nào.
ờ...
Chỉ có thế?
Những người xung quanh đều choáng váng?
Vương Húc cũng sửng sốt.
Vốn tưởng Lục Vân rất có năng lực, cú đấm vừa rồi khá mạnh nhưng uy lực của nó lại không đến mức làm tổn thương đến nửa sợi tóc của Vương Húc.
Đây chẳng phải là quá rác rưởi sao?
Hắn lấy đâu ra dũng khí đi khiêu chiến Vương Húc. vậy?
Vương Húc cũng đợi một lúc, dự đoán đòn tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng sau cú đấm đó, Lục Vân lại rút lui và ảo não nói: “Vững vàng thật, giờ đến lượt anh đánh tôi.”
Như vậy có khác gì trẻ con đánh nhau không? Tôi đánh anh sau đó anh lại đánh tôi?
Đây là trận chiến sinh tử đấy!
Vương Húc đột nhiên cảm thấy hối hận khi đồng ý làm một trận sinh tử với Lục Vân, một đối thủ rác rưởi sẽ chỉ hạ thấp địa vị của anh ta mà thôi.
Khi ở nhà hàng ba hôm trước, lẽ ra anh ta nên giết luôn tên nhãi này.
“Nhanh lên, để tôi xem nắm đấm của anh mạnh đến mức nào!”
Lục Vân tựa hồ hoàn toàn không biết hành vi của mình lúc này trẻ con đến mức nào, không ngừng thúc giục Vương Húc tấn công.
Vương Húc không nói nên lời nhưng vẫn cười lạnh : “Có chút sức lực này mà cũng dám khiêu chiến với tôi. Chỉ sợ cậu không chịu nổi một nửa sức lực của tôi
Nói xong, anh ta thản nhiên tung ra một cú đấm.
Nếu như Lục Vân đã dùng toàn lực cho cú đấm vừa rồi thì Vương Húc tự tin rằng anh ta chỉ cần dùng 50% sức lực là đã có thể đập nát xương của Lục Vân.
Ấy?
Vương Húc đang định lắc đầu thì nhìn thấy Lục Vân ở phía đối diện chỉ lùi lại mấy bước, không hề có dấu hiệu bị thương.
“Lại còn nói tôi công kích yếu, nắm đấm của anh cũng chẳng mạnh mấy.”
Lời nói của Lục Vân đã thành công chọc tức Vương Húc, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lùng, nói: “Nếu như cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi.”
'Thấy mình bị một tên rác rưởi coi thường, Vương Húc cảm thấy vô cùng tức giận. Anh ta lại tập hợp nội
lực và tung ra một cú đấm về phía Lục Vân.
Cú đấm còn chưa tới, gió mạnh đã thổi bay quần áo của Lục Vân.
Lần này, Vương Húc đã sử dụng 70% sức lực.
Lế nào phải dùng hết sức lực để đối phó với thằng nhãi này?
Như thế chẳng khác nào nói với người khác rằng thực lực của anh ta ngang bằng với Lục Vân hay sao?
Như vậy thật mất mặt!
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Âm!Lục Vân đấm Vương Húc một cú khá mạnh nhưng sau cú đấm ấy, cơ thể của Vương Húc không lắc lư tí nào.ờ...Chỉ có thế?Những người xung quanh đều choáng váng?Vương Húc cũng sửng sốt.Vốn tưởng Lục Vân rất có năng lực, cú đấm vừa rồi khá mạnh nhưng uy lực của nó lại không đến mức làm tổn thương đến nửa sợi tóc của Vương Húc.Đây chẳng phải là quá rác rưởi sao?Hắn lấy đâu ra dũng khí đi khiêu chiến Vương Húc. vậy?Vương Húc cũng đợi một lúc, dự đoán đòn tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng sau cú đấm đó, Lục Vân lại rút lui và ảo não nói: “Vững vàng thật, giờ đến lượt anh đánh tôi.”Như vậy có khác gì trẻ con đánh nhau không? Tôi đánh anh sau đó anh lại đánh tôi? Đây là trận chiến sinh tử đấy!Vương Húc đột nhiên cảm thấy hối hận khi đồng ý làm một trận sinh tử với Lục Vân, một đối thủ rác rưởi sẽ chỉ hạ thấp địa vị của anh ta mà thôi.Khi ở nhà hàng ba hôm trước, lẽ ra anh ta nên giết luôn tên nhãi này.“Nhanh lên, để tôi xem nắm đấm của anh mạnh đến mức nào!”Lục Vân tựa hồ hoàn toàn không biết hành vi của mình lúc này trẻ con đến mức nào, không ngừng thúc giục Vương Húc tấn công.Vương Húc không nói nên lời nhưng vẫn cười lạnh : “Có chút sức lực này mà cũng dám khiêu chiến với tôi. Chỉ sợ cậu không chịu nổi một nửa sức lực của tôiNói xong, anh ta thản nhiên tung ra một cú đấm.Nếu như Lục Vân đã dùng toàn lực cho cú đấm vừa rồi thì Vương Húc tự tin rằng anh ta chỉ cần dùng 50% sức lực là đã có thể đập nát xương của Lục Vân.Ấy? Vương Húc đang định lắc đầu thì nhìn thấy Lục Vân ở phía đối diện chỉ lùi lại mấy bước, không hề có dấu hiệu bị thương.“Lại còn nói tôi công kích yếu, nắm đấm của anh cũng chẳng mạnh mấy.”Lời nói của Lục Vân đã thành công chọc tức Vương Húc, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lùng, nói: “Nếu như cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi.”'Thấy mình bị một tên rác rưởi coi thường, Vương Húc cảm thấy vô cùng tức giận. Anh ta lại tập hợp nộilực và tung ra một cú đấm về phía Lục Vân.Cú đấm còn chưa tới, gió mạnh đã thổi bay quần áo của Lục Vân.Lần này, Vương Húc đã sử dụng 70% sức lực.Lế nào phải dùng hết sức lực để đối phó với thằng nhãi này? Như thế chẳng khác nào nói với người khác rằng thực lực của anh ta ngang bằng với Lục Vân hay sao?Như vậy thật mất mặt!