Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 690: một trong những người tạo ra kế hoạch đó

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  “Đã già rồi mà còn không đoan chính, tên lừa đảo này!” Lục Vân hét lớn khiến cho “nhà giàu mới nổi” giật mình. Khi quay đầu lại, đôi mắt người đó đột nhiên mở to. Đột nhiên người đàn ông ném mấy tờ tiền đỏ lên quầy và hét: “Không cần trả lại đâu!” Sau đó liền bỏ chạy. Kể cả hai cô gái ngực khủng cũng không cần. “Chạy? Xem chạy đi đâu!” Lục Vân chế nhạo, cuối cùng hắn cũng bắt được tên này, sao có thể để người đó chạy dễ dàng như vậy được. Nhưng không bao lâu sau khi đuổi ra đến khách sạn, hắn chợt nhìn thấy một người tiên phong đạo cốt đang đi về phía mình. Ông ấy mỉm cười hiền lành nói: “Đồ đệ ngoan, ta bấm tay tính toán hôm nay nhất định chúng ta sẽ gặp nhau, quả nhiên…” “Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Dây chuyền đồng hồ bằng vàng của con đâu? Người lấy đạo bào ở đâu ra vậy?” Lục Vân từng rất tôn trọng lão gia hỏa này nhưng giờ thì khác. Giả! Tất cả đều là giả! “Già rồi mà còn không đoan chính, sư phụ đã kiếm được rất nhiều tiền từ bản phác thảo của con đúng không?” Lục Vân giận dữ nói. Người trước mặt hắn còn có thể là ai, đương nhiên là Thiên Huyền Tử đã chơi Lục Vân một vố, đồng thời là lão đạo trưởng sư phụ của Lục Vân. Đúng là một lão gia hỏa già rồi mà còn không đoan chính. Thiên Huyền Tử lắc đầu nói: “Đồ đệ ngoan, ta không hiểu con đang nói gì. Con đừng vu oan cho ta.” “Thôi con cũng lười tranh luận chuyện này với người. Người hãy đi cùng với con!” Lục Vân tức giận bước đến nắm lấy cổ tay của Thiên Huyền Tử và đi tới quán rượu gần đó. Thiên Huyền Tử quát: “Đồ đệ, con là người có văn hóa, đừng có thô lỗ như vậy!” “Người đang nói về chuyện văn hóa với con?” Lục Vân làm sao có thể nghe lời ông ấy. Hắn kéo người vào quán rượu, đè ông ấy xuống ghế. Sau đó hắn ngồi ở phía đối diện và lạnh lùng nói: “Người thành thật giải thích cho con!” Tư thế này trông giống như đang thẩm vấn tội phạm. Thiên Huyền Tử ngồi thẳng lưng, không giả vờ nữa, nói: “Được, ta nói cho con biết thực ra ta đã giấu dây chuyền đồng hồ bằng vàng kia…” “Người biết đó không phải là điều mà con đang hỏi mà.” Lục Vân ngắt lời ông ấy. Hiện tại trong đầu Lục Vân có hàng trăm câu hỏi về vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, về bảy người chị gái của hắn, về Thần công vô minh… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất Rất nhiều rất nhiều câu hỏi. Lục Vân giống như một con kiến hỗn loạn, hoàn toàn mất phương hướng. Ví dụ như vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, tuy đã biết được Doãn Bội sai người phóng hỏa nhưng trước đó thì sao? Hơn nữa khi hai chị em đến viện phúc lợi, Lục Vân vẫn chưa chào đời. Đây là một kế hoạch được lập sẵn. Thiên Huyền Tử nhất định là một trong những người tạo ra kế hoạch đó.  

“Đã già rồi mà còn không đoan chính, tên lừa đảo này!” 

Lục Vân hét lớn khiến cho “nhà giàu mới nổi” giật mình. Khi quay đầu lại, đôi mắt người đó đột nhiên mở to. 

Đột nhiên người đàn ông ném mấy tờ tiền đỏ lên quầy và hét: “Không cần trả lại đâu!” 

Sau đó liền bỏ chạy. 

Kể cả hai cô gái ngực khủng cũng không cần. 

“Chạy? Xem chạy đi đâu!” 

Lục Vân chế nhạo, cuối cùng hắn cũng bắt được tên này, sao có thể để người đó chạy dễ dàng như vậy được. 

Nhưng không bao lâu sau khi đuổi ra đến khách sạn, hắn chợt nhìn thấy một người tiên phong đạo cốt đang đi về phía mình. Ông ấy mỉm cười hiền lành nói: “Đồ đệ ngoan, ta bấm tay tính toán hôm nay nhất định chúng ta sẽ gặp nhau, quả nhiên…” 

“Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Dây chuyền đồng hồ bằng vàng của con đâu? Người lấy đạo bào ở đâu ra vậy?” 

Lục Vân từng rất tôn trọng lão gia hỏa này nhưng giờ thì khác. 

Giả! 

Tất cả đều là giả! 

“Già rồi mà còn không đoan chính, sư phụ đã kiếm được rất nhiều tiền từ bản phác thảo của con đúng không?” Lục Vân giận dữ nói. 

Người trước mặt hắn còn có thể là ai, đương nhiên là Thiên Huyền Tử đã chơi Lục Vân một vố, đồng thời là lão đạo trưởng sư phụ của Lục Vân. 

Đúng là một lão gia hỏa già rồi mà còn không đoan chính. 

Thiên Huyền Tử lắc đầu nói: “Đồ đệ ngoan, ta không hiểu con đang nói gì. Con đừng vu oan cho ta.” 

“Thôi con cũng lười tranh luận chuyện này với người. Người hãy đi cùng với con!” 

Lục Vân tức giận bước đến nắm lấy cổ tay của Thiên Huyền Tử và đi tới quán rượu gần đó. 

Thiên Huyền Tử quát: “Đồ đệ, con là người có văn hóa, đừng có thô lỗ như vậy!” 

“Người đang nói về chuyện văn hóa với con?” 

Lục Vân làm sao có thể nghe lời ông ấy. Hắn kéo người vào quán rượu, đè ông ấy xuống ghế. Sau đó hắn ngồi ở phía đối diện và lạnh lùng nói: “Người thành thật giải thích cho con!” 

Tư thế này trông giống như đang thẩm vấn tội phạm. 

Thiên Huyền Tử ngồi thẳng lưng, không giả vờ nữa, nói: “Được, ta nói cho con biết thực ra ta đã giấu dây chuyền đồng hồ bằng vàng kia…” 

“Người biết đó không phải là điều mà con đang hỏi mà.” Lục Vân ngắt lời ông ấy. 

Hiện tại trong đầu Lục Vân có hàng trăm câu hỏi về vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, về bảy người chị gái của hắn, về Thần công vô minh… 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất 

Rất nhiều rất nhiều câu hỏi. 

Lục Vân giống như một con kiến hỗn loạn, hoàn toàn mất phương hướng. 

Ví dụ như vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, tuy đã biết được Doãn Bội sai người phóng hỏa nhưng trước đó thì sao? 

Hơn nữa khi hai chị em đến viện phúc lợi, Lục Vân vẫn chưa chào đời. 

Đây là một kế hoạch được lập sẵn. 

Thiên Huyền Tử nhất định là một trong những người tạo ra kế hoạch đó. 

 

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  “Đã già rồi mà còn không đoan chính, tên lừa đảo này!” Lục Vân hét lớn khiến cho “nhà giàu mới nổi” giật mình. Khi quay đầu lại, đôi mắt người đó đột nhiên mở to. Đột nhiên người đàn ông ném mấy tờ tiền đỏ lên quầy và hét: “Không cần trả lại đâu!” Sau đó liền bỏ chạy. Kể cả hai cô gái ngực khủng cũng không cần. “Chạy? Xem chạy đi đâu!” Lục Vân chế nhạo, cuối cùng hắn cũng bắt được tên này, sao có thể để người đó chạy dễ dàng như vậy được. Nhưng không bao lâu sau khi đuổi ra đến khách sạn, hắn chợt nhìn thấy một người tiên phong đạo cốt đang đi về phía mình. Ông ấy mỉm cười hiền lành nói: “Đồ đệ ngoan, ta bấm tay tính toán hôm nay nhất định chúng ta sẽ gặp nhau, quả nhiên…” “Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Dây chuyền đồng hồ bằng vàng của con đâu? Người lấy đạo bào ở đâu ra vậy?” Lục Vân từng rất tôn trọng lão gia hỏa này nhưng giờ thì khác. Giả! Tất cả đều là giả! “Già rồi mà còn không đoan chính, sư phụ đã kiếm được rất nhiều tiền từ bản phác thảo của con đúng không?” Lục Vân giận dữ nói. Người trước mặt hắn còn có thể là ai, đương nhiên là Thiên Huyền Tử đã chơi Lục Vân một vố, đồng thời là lão đạo trưởng sư phụ của Lục Vân. Đúng là một lão gia hỏa già rồi mà còn không đoan chính. Thiên Huyền Tử lắc đầu nói: “Đồ đệ ngoan, ta không hiểu con đang nói gì. Con đừng vu oan cho ta.” “Thôi con cũng lười tranh luận chuyện này với người. Người hãy đi cùng với con!” Lục Vân tức giận bước đến nắm lấy cổ tay của Thiên Huyền Tử và đi tới quán rượu gần đó. Thiên Huyền Tử quát: “Đồ đệ, con là người có văn hóa, đừng có thô lỗ như vậy!” “Người đang nói về chuyện văn hóa với con?” Lục Vân làm sao có thể nghe lời ông ấy. Hắn kéo người vào quán rượu, đè ông ấy xuống ghế. Sau đó hắn ngồi ở phía đối diện và lạnh lùng nói: “Người thành thật giải thích cho con!” Tư thế này trông giống như đang thẩm vấn tội phạm. Thiên Huyền Tử ngồi thẳng lưng, không giả vờ nữa, nói: “Được, ta nói cho con biết thực ra ta đã giấu dây chuyền đồng hồ bằng vàng kia…” “Người biết đó không phải là điều mà con đang hỏi mà.” Lục Vân ngắt lời ông ấy. Hiện tại trong đầu Lục Vân có hàng trăm câu hỏi về vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, về bảy người chị gái của hắn, về Thần công vô minh… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất Rất nhiều rất nhiều câu hỏi. Lục Vân giống như một con kiến hỗn loạn, hoàn toàn mất phương hướng. Ví dụ như vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi, tuy đã biết được Doãn Bội sai người phóng hỏa nhưng trước đó thì sao? Hơn nữa khi hai chị em đến viện phúc lợi, Lục Vân vẫn chưa chào đời. Đây là một kế hoạch được lập sẵn. Thiên Huyền Tử nhất định là một trong những người tạo ra kế hoạch đó.  

Chương 690: một trong những người tạo ra kế hoạch đó