Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 725: Chúng ta là người quen mà
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. “Tiểu Mạn à, ngày thường ở đơn vị cha con thường xuyên khen con giỏi giang với mấy chú, không biết tự hào đến mức nào nữa!” “Đúng đấy đúng đấy!” Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười, rất nhanh đã tránh đi đề tài có ý nghĩa khác này. Để tránh con gái tiếp tục buồn bực, Dương Chấn Nham cũng không quá đáng mà vừa gọi điện thoại vừa nói: “Được rồi được rồi, con chỉ bị bệnh nhẹ thôi, cha sẽ nhờ anh bạn Lục Vân lại đây một chuyến!” Quả nhiên Dương Tiểu Mạn không nói gì nữa, cô cũng rất tin tưởng vào y thuật của Lục Vân. Lúc trước phó viện trưởng Triệu Mặc của viện trung y kia tới châm cứu cho ông nội đã không cẩn thận đâm một cây kim vào đùi ông, cuối cùng là Lục Vân chữa khỏi. Lúc ấy Triệu Mặc còn gọi Lục Vân là sư tổ, cho nên Dương Tiểu Mạn có ấn tượng rất sâu với hắn. Có Lục thần y ra tay thì chút bệnh vặt này của mình thật sự không phải vấn đề. Mà sở dĩ Dương Chấn Nham lập tức nghĩ đến Lục Vân, một mặt là xuất phát từ lòng tin đối với y thuật của hắn, mặt khác ông ta cũng rất coi trọng người tài nên hy vọng có thể mượn cơ hội này để giới thiệu Lục Vân cho càng nhiều đồng nghiệp quen biết. Thần y Giang Thành. Đại sư Vân Lộc. Lấy một trong hai danh hiệu này ra đều có sức nặng nhất định, nếu nhìn thấy tuổi tác của Lục Vân nữa thì sức nặng này đủ để đạt tới trình độ khiếp sợ. Người bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ theo hướng đó. Khi nhận được điện thoại của Dương Chấn Nham, đúng lúc Lục Vân không có việc gì làm nên cũng chịu đến Dương gia một chuyến. Mới đầu Dương Chấn Nham muốn để thư ký lái xe đi đón Lục Vân tới, nhưng lại bị Lục Vân từ chối, hắn còn chưa cao ngạo đến mức này. Thái độ của Lục Vân đối với người hợp ý vốn rất hiền hoà, có thể không lấy một xu tiền khám bệnh. Đối với người không hợp ý thì cho dù ra giá trên trời Lục Vân cũng khịt mũi coi thường. Dương Chấn Nham thuộc về dạng hợp ý. Ông ta là một người quan chức tốt. Cho nên sau khi nghe điện thoại của Dương Chấn Nham, rất nhanh Lục Vân đã chạy tới Dương gia. Những người đồng nghiệp ngồi trong phòng khách của Dương Chấn Nham đều có chức vị không thấp, vừa rồi ông thần bí hề hề giới thiệu với bọn họ rằng: “Đợi lát nữa sẽ có một anh bạn tên Lục Vân đến, anh ta rất khác biệt, để tôi giới thiệu cho các ông làm quen.” Tuy Dương Chấn Nham là tỉnh trưởng của Giang Nam, nhưng rất bình dị gần gũi, không làm ra vẻ trịnh thượng chút nào, trước kia còn đi cùng Lục Vân đến quán lề đường ăn que nướng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Vân có ấn tượng không tồi đối với Dương Chấn Nham. Những người đồng nghiệp trong phòng khách nhìn thấy tỉnh trưởng đứng lên thì cũng đứng dậy theo, nhưng khi họ nhìn thấy Lục Vân lại hơi sửng sốt. Đây là ‘Anh bạn Lục Vân’ rất khác biệt mà tỉnh trưởng nhắc đến sao?
“Tiểu Mạn à, ngày thường ở đơn vị cha con thường xuyên khen con giỏi giang với mấy chú, không biết tự hào đến mức nào nữa!”
“Đúng đấy đúng đấy!”
Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười, rất nhanh đã tránh đi đề tài có ý nghĩa khác này.
Để tránh con gái tiếp tục buồn bực, Dương Chấn Nham cũng không quá đáng mà vừa gọi điện thoại vừa nói: “Được rồi được rồi, con chỉ bị bệnh nhẹ thôi, cha sẽ nhờ anh bạn Lục Vân lại đây một chuyến!”
Quả nhiên Dương Tiểu Mạn không nói gì nữa, cô cũng rất tin tưởng vào y thuật của Lục Vân.
Lúc trước phó viện trưởng Triệu Mặc của viện trung y kia tới châm cứu cho ông nội đã không cẩn thận đâm một cây kim vào đùi ông, cuối cùng là Lục Vân chữa khỏi.
Lúc ấy Triệu Mặc còn gọi Lục Vân là sư tổ, cho nên Dương Tiểu Mạn có ấn tượng rất sâu với hắn.
Có Lục thần y ra tay thì chút bệnh vặt này của mình thật sự không phải vấn đề.
Mà sở dĩ Dương Chấn Nham lập tức nghĩ đến Lục Vân, một mặt là xuất phát từ lòng tin đối với y thuật của hắn, mặt khác ông ta cũng rất coi trọng người tài nên hy vọng có thể mượn cơ hội này để giới thiệu Lục Vân cho càng nhiều đồng nghiệp quen biết.
Thần y Giang Thành.
Đại sư Vân Lộc.
Lấy một trong hai danh hiệu này ra đều có sức nặng nhất định, nếu nhìn thấy tuổi tác của Lục Vân nữa thì sức nặng này đủ để đạt tới trình độ khiếp sợ.
Người bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ theo hướng đó.
Khi nhận được điện thoại của Dương Chấn Nham, đúng lúc Lục Vân không có việc gì làm nên cũng chịu đến Dương gia một chuyến.
Mới đầu Dương Chấn Nham muốn để thư ký lái xe đi đón Lục Vân tới, nhưng lại bị Lục Vân từ chối, hắn còn chưa cao ngạo đến mức này.
Thái độ của Lục Vân đối với người hợp ý vốn rất hiền hoà, có thể không lấy một xu tiền khám bệnh.
Đối với người không hợp ý thì cho dù ra giá trên trời Lục Vân cũng khịt mũi coi thường.
Dương Chấn Nham thuộc về dạng hợp ý.
Ông ta là một người quan chức tốt.
Cho nên sau khi nghe điện thoại của Dương Chấn Nham, rất nhanh Lục Vân đã chạy tới Dương gia.
Những người đồng nghiệp ngồi trong phòng khách của Dương Chấn Nham đều có chức vị không thấp, vừa rồi ông thần bí hề hề giới thiệu với bọn họ rằng: “Đợi lát nữa sẽ có một anh bạn tên Lục Vân đến, anh ta rất khác biệt, để tôi giới thiệu cho các ông làm quen.”
Tuy Dương Chấn Nham là tỉnh trưởng của Giang Nam, nhưng rất bình dị gần gũi, không làm ra vẻ trịnh thượng chút nào, trước kia còn đi cùng Lục Vân đến quán lề đường ăn que nướng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Vân có ấn tượng không tồi đối với Dương Chấn Nham.
Những người đồng nghiệp trong phòng khách nhìn thấy tỉnh trưởng đứng lên thì cũng đứng dậy theo, nhưng khi họ nhìn thấy Lục Vân lại hơi sửng sốt.
Đây là ‘Anh bạn Lục Vân’ rất khác biệt mà tỉnh trưởng nhắc đến sao?
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. “Tiểu Mạn à, ngày thường ở đơn vị cha con thường xuyên khen con giỏi giang với mấy chú, không biết tự hào đến mức nào nữa!” “Đúng đấy đúng đấy!” Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười, rất nhanh đã tránh đi đề tài có ý nghĩa khác này. Để tránh con gái tiếp tục buồn bực, Dương Chấn Nham cũng không quá đáng mà vừa gọi điện thoại vừa nói: “Được rồi được rồi, con chỉ bị bệnh nhẹ thôi, cha sẽ nhờ anh bạn Lục Vân lại đây một chuyến!” Quả nhiên Dương Tiểu Mạn không nói gì nữa, cô cũng rất tin tưởng vào y thuật của Lục Vân. Lúc trước phó viện trưởng Triệu Mặc của viện trung y kia tới châm cứu cho ông nội đã không cẩn thận đâm một cây kim vào đùi ông, cuối cùng là Lục Vân chữa khỏi. Lúc ấy Triệu Mặc còn gọi Lục Vân là sư tổ, cho nên Dương Tiểu Mạn có ấn tượng rất sâu với hắn. Có Lục thần y ra tay thì chút bệnh vặt này của mình thật sự không phải vấn đề. Mà sở dĩ Dương Chấn Nham lập tức nghĩ đến Lục Vân, một mặt là xuất phát từ lòng tin đối với y thuật của hắn, mặt khác ông ta cũng rất coi trọng người tài nên hy vọng có thể mượn cơ hội này để giới thiệu Lục Vân cho càng nhiều đồng nghiệp quen biết. Thần y Giang Thành. Đại sư Vân Lộc. Lấy một trong hai danh hiệu này ra đều có sức nặng nhất định, nếu nhìn thấy tuổi tác của Lục Vân nữa thì sức nặng này đủ để đạt tới trình độ khiếp sợ. Người bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ theo hướng đó. Khi nhận được điện thoại của Dương Chấn Nham, đúng lúc Lục Vân không có việc gì làm nên cũng chịu đến Dương gia một chuyến. Mới đầu Dương Chấn Nham muốn để thư ký lái xe đi đón Lục Vân tới, nhưng lại bị Lục Vân từ chối, hắn còn chưa cao ngạo đến mức này. Thái độ của Lục Vân đối với người hợp ý vốn rất hiền hoà, có thể không lấy một xu tiền khám bệnh. Đối với người không hợp ý thì cho dù ra giá trên trời Lục Vân cũng khịt mũi coi thường. Dương Chấn Nham thuộc về dạng hợp ý. Ông ta là một người quan chức tốt. Cho nên sau khi nghe điện thoại của Dương Chấn Nham, rất nhanh Lục Vân đã chạy tới Dương gia. Những người đồng nghiệp ngồi trong phòng khách của Dương Chấn Nham đều có chức vị không thấp, vừa rồi ông thần bí hề hề giới thiệu với bọn họ rằng: “Đợi lát nữa sẽ có một anh bạn tên Lục Vân đến, anh ta rất khác biệt, để tôi giới thiệu cho các ông làm quen.” Tuy Dương Chấn Nham là tỉnh trưởng của Giang Nam, nhưng rất bình dị gần gũi, không làm ra vẻ trịnh thượng chút nào, trước kia còn đi cùng Lục Vân đến quán lề đường ăn que nướng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Vân có ấn tượng không tồi đối với Dương Chấn Nham. Những người đồng nghiệp trong phòng khách nhìn thấy tỉnh trưởng đứng lên thì cũng đứng dậy theo, nhưng khi họ nhìn thấy Lục Vân lại hơi sửng sốt. Đây là ‘Anh bạn Lục Vân’ rất khác biệt mà tỉnh trưởng nhắc đến sao?