Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 730: Hắn nói không sai
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Thần Quân ngã xuống chưa chắc không phải chuyện tốt? Câu nói này của Lục Vân lập tức làm mọi người ở đây biến sắc, không sai, là biến sắc! Đó là vị thần bảo hộ, là tín ngưỡng và kiêu ngạo của dân chúng Long quốc, hiện giờ Thần Quân ngã xuống làm mọi người ai cũng tiếc hận, cũng than thở, cũng thương tâm muốn chết. Nhưng thanh niên tên là Lục Vân này lại dám nói Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt... Hắn lập tức trở thành kẻ thù chung của dân chúng Long quốc, chết một vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội danh này! Thật là tội ác tày trời! Dương Chấn Nham cũng mày nhăn lại, trong mắt lập loè ánh sắc lạnh. Những ấn tượng tốt lúc trước của ông về Lục Vân lập tức biến mất sạch sẽ. Ở Long quốc, Vân Thiên Thần Quân là vị thần không thể khinh nhờn, dù ngã xuống cũng là cổ thụ thần chọc trời muôn đời không điêu tàn trong cảm nhận của dân chúng Long quốc. Hắn đã trở thành một một nơi gửi gắm tinh thần. Nhưng Lục Vân, người thanh niên được mình luôn mồm gọi là ‘Anh em’ này lại dám nói ra ngôn luận càn rỡ như vậy trước mặt nhiều người vào thời khắc mẫn cảm thế này. Dương Chấn Nham rất tức giận, cũng rất thất vọng. Trọng người tài không sai, nhưng nếu tư tưởng của người đó không đoan chính thì cho dù có tài đến mấy cũng không thể dùng. Trước kia ông đã nhìn lầm. Tâm tình Dương Chấn Nham cực kỳ phức tạp, lúc này lại nghe Lục Vân giải thích: “Tôi nói Vân Thiên Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt, những lời này không có ác ý, cũng không phải bỏ đá xuống giếng. Vân Thiên Thần Quân là nhân vật cái thế vô song, uy phong ngời ngời, rất xuất sắc nổi bật, gương mặt dưới mặt nạ Long Đầu kia nhất định cũng anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, đẹp như Phan An... Người như vậy ngã xuống thì ai cũng đau lòng cũng thương tâm, tôi cũng vậy. Mà sở dĩ nói đây là chuyện tốt là vì tôi biết chuyện này đã không thể cứu vãn, chúng ta chỉ có thể nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ khác. Xưa nay Long quốc không phải là của một người, mà là Long quốc của mọi người, có lẽ lần này Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì lần sau sẽ có một Lục Thiên Thần Quân hoặc là Nhật Thiên Thần Quân đứng lên. Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà phải là ngàn ngàn vạn vạn người của Long quốc.” Lục Vân không nhanh không chậm nói ra những lời này, giọng điệu cũng không phập phồng lên xuống gì nhiều, nhưng không biết vì sao đám người Dương Chấn Nham nghe vào tai lại sinh ra một cảm giác hào hùng. Hắn nói không sai. Mà Long quốc không thiếu nhất là sự cứng cỏi và kiêu ngạo kia! Nếu nhìn nhận vấn đề này từ góc độ này thì lời nói của Lục Vân chẳng có gì sai cả. Đám người Dương Chấn Nham vẫn trầm mặc.
Thần Quân ngã xuống chưa chắc không phải chuyện tốt?
Câu nói này của Lục Vân lập tức làm mọi người ở đây biến sắc, không sai, là biến sắc!
Đó là vị thần bảo hộ, là tín ngưỡng và kiêu ngạo của dân chúng Long quốc, hiện giờ Thần Quân ngã xuống làm mọi người ai cũng tiếc hận, cũng than thở, cũng thương tâm muốn chết.
Nhưng thanh niên tên là Lục Vân này lại dám nói Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt...
Hắn lập tức trở thành kẻ thù chung của dân chúng Long quốc, chết một vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội danh này!
Thật là tội ác tày trời!
Dương Chấn Nham cũng mày nhăn lại, trong mắt lập loè ánh sắc lạnh.
Những ấn tượng tốt lúc trước của ông về Lục Vân lập tức biến mất sạch sẽ.
Ở Long quốc, Vân Thiên Thần Quân là vị thần không thể khinh nhờn, dù ngã xuống cũng là cổ thụ thần chọc trời muôn đời không điêu tàn trong cảm nhận của dân chúng Long quốc.
Hắn đã trở thành một một nơi gửi gắm tinh thần.
Nhưng Lục Vân, người thanh niên được mình luôn mồm gọi là ‘Anh em’ này lại dám nói ra ngôn luận càn rỡ như vậy trước mặt nhiều người vào thời khắc mẫn cảm thế này.
Dương Chấn Nham rất tức giận, cũng rất thất vọng.
Trọng người tài không sai, nhưng nếu tư tưởng của người đó không đoan chính thì cho dù có tài đến mấy cũng không thể dùng.
Trước kia ông đã nhìn lầm.
Tâm tình Dương Chấn Nham cực kỳ phức tạp, lúc này lại nghe Lục Vân giải thích: “Tôi nói Vân Thiên Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt, những lời này không có ác ý, cũng không phải bỏ đá xuống giếng.
Vân Thiên Thần Quân là nhân vật cái thế vô song, uy phong ngời ngời, rất xuất sắc nổi bật, gương mặt dưới mặt nạ Long Đầu kia nhất định cũng anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, đẹp như Phan An...
Người như vậy ngã xuống thì ai cũng đau lòng cũng thương tâm, tôi cũng vậy.
Mà sở dĩ nói đây là chuyện tốt là vì tôi biết chuyện này đã không thể cứu vãn, chúng ta chỉ có thể nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ khác.
Xưa nay Long quốc không phải là của một người, mà là Long quốc của mọi người, có lẽ lần này Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì lần sau sẽ có một Lục Thiên Thần Quân hoặc là Nhật Thiên Thần Quân đứng lên.
Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà phải là ngàn ngàn vạn vạn người của Long quốc.”
Lục Vân không nhanh không chậm nói ra những lời này, giọng điệu cũng không phập phồng lên xuống gì nhiều, nhưng không biết vì sao đám người Dương Chấn Nham nghe vào tai lại sinh ra một cảm giác hào hùng.
Hắn nói không sai.
Mà Long quốc không thiếu nhất là sự cứng cỏi và kiêu ngạo kia!
Nếu nhìn nhận vấn đề này từ góc độ này thì lời nói của Lục Vân chẳng có gì sai cả.
Đám người Dương Chấn Nham vẫn trầm mặc.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Thần Quân ngã xuống chưa chắc không phải chuyện tốt? Câu nói này của Lục Vân lập tức làm mọi người ở đây biến sắc, không sai, là biến sắc! Đó là vị thần bảo hộ, là tín ngưỡng và kiêu ngạo của dân chúng Long quốc, hiện giờ Thần Quân ngã xuống làm mọi người ai cũng tiếc hận, cũng than thở, cũng thương tâm muốn chết. Nhưng thanh niên tên là Lục Vân này lại dám nói Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt... Hắn lập tức trở thành kẻ thù chung của dân chúng Long quốc, chết một vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội danh này! Thật là tội ác tày trời! Dương Chấn Nham cũng mày nhăn lại, trong mắt lập loè ánh sắc lạnh. Những ấn tượng tốt lúc trước của ông về Lục Vân lập tức biến mất sạch sẽ. Ở Long quốc, Vân Thiên Thần Quân là vị thần không thể khinh nhờn, dù ngã xuống cũng là cổ thụ thần chọc trời muôn đời không điêu tàn trong cảm nhận của dân chúng Long quốc. Hắn đã trở thành một một nơi gửi gắm tinh thần. Nhưng Lục Vân, người thanh niên được mình luôn mồm gọi là ‘Anh em’ này lại dám nói ra ngôn luận càn rỡ như vậy trước mặt nhiều người vào thời khắc mẫn cảm thế này. Dương Chấn Nham rất tức giận, cũng rất thất vọng. Trọng người tài không sai, nhưng nếu tư tưởng của người đó không đoan chính thì cho dù có tài đến mấy cũng không thể dùng. Trước kia ông đã nhìn lầm. Tâm tình Dương Chấn Nham cực kỳ phức tạp, lúc này lại nghe Lục Vân giải thích: “Tôi nói Vân Thiên Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt, những lời này không có ác ý, cũng không phải bỏ đá xuống giếng. Vân Thiên Thần Quân là nhân vật cái thế vô song, uy phong ngời ngời, rất xuất sắc nổi bật, gương mặt dưới mặt nạ Long Đầu kia nhất định cũng anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, đẹp như Phan An... Người như vậy ngã xuống thì ai cũng đau lòng cũng thương tâm, tôi cũng vậy. Mà sở dĩ nói đây là chuyện tốt là vì tôi biết chuyện này đã không thể cứu vãn, chúng ta chỉ có thể nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ khác. Xưa nay Long quốc không phải là của một người, mà là Long quốc của mọi người, có lẽ lần này Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì lần sau sẽ có một Lục Thiên Thần Quân hoặc là Nhật Thiên Thần Quân đứng lên. Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà phải là ngàn ngàn vạn vạn người của Long quốc.” Lục Vân không nhanh không chậm nói ra những lời này, giọng điệu cũng không phập phồng lên xuống gì nhiều, nhưng không biết vì sao đám người Dương Chấn Nham nghe vào tai lại sinh ra một cảm giác hào hùng. Hắn nói không sai. Mà Long quốc không thiếu nhất là sự cứng cỏi và kiêu ngạo kia! Nếu nhìn nhận vấn đề này từ góc độ này thì lời nói của Lục Vân chẳng có gì sai cả. Đám người Dương Chấn Nham vẫn trầm mặc.