Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 756: Tạo cơ hội cho đối thủ
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. "Cha...""Im miệng! Giờ lập tức trở về tự kiểm điểm cho. cha! !" Lâm Chấn Nghiệp tức giận quát lớn, sau đó lại nhìn về phía Lục Vân và Đinh Văn Hoành: "Cậu Lục, cáo từ! Đinh viện trưởng, cáo từ!"Nói xong, ông ta quay người rời đi.'Trên mặt Lâm Kiến tràn đây không cam lòng, buồn bực tới đỉnh điểm.Gã không rõ, chức vị của cha rõ ràng đã cao hơn trước kia, tại sao phong cách hành sự còn ôn hoà hơn trước nữa.Nhưng Lâm Chấn Nghiệp đã nói như vậy thì cho dù Lâm Kiến không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể buồn bực đi theo.Trước khi đi, gã âm trầm mà khẽ nói: "Con rùa tông sư, hôm nay coi như mày gặp may, nhặt về được cái mạng, nhưng sớm muộn gì tao cũng tính sổ món nợ này. Lục Vân chẳng buồn phản ứng.Đỉnh Văn Hoành thì than thở một tiếng, cậu tình sổ con mẹ gì, hết muốn sống rồi sao?Lục Vân liếc nhìn ông ta, cười như không cười mà nói: "Vì sao không nhắc nhở họ?""Nhắc nhở họ cái gì?" Đỉnh Văn Hoành sửng sốt, lập tức phản ứng lại ý củaLục Vân là vì sao không nhắc nhở cha con Lâm Chấn Nghiệp rằng hắn là tu luyện giả. Đỉnh Văn Hoành hậm hực nói: "Tôi chỉ sợ mạo phạm cậu Lục... Lục tiền bối."Ông cảm thấy rõ ràng Lục Vân là tu luyện giả lại tuyên bố với bên ngoài mình là Hoành Luyện tông sư, nhất định là có lý do riêng.Đỉnh Văn Hoành đâu dám tùy tiện làm lộ thân phận của Lục Vân.Lục Vân nhìn chằm chằm ông một lúc, không nói thêm gì nữa.Đỉnh Văn Hoành không dám thở mạnh lấy một tiếng.Khách khứa còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không rõ tại sao Đinh Văn Hoành lại cung kính với Lục Vân như thế, chẳng lẽ trận giao thủ vừa rồi chỉ là đang diễn trò cho Lâm Kiến xem?Nhất định là như vậy. Hai người họ nhất định là bạn thân!Bên ngoài, Lâm Kiến đuổi kịp bước chân của Lâm Chấn Nghiệp, không cam tâm mà hỏi: "Cha, vừa rồi tại sao lại bảo con xin lỗi con rùa kia? Cha cũng thấy hắn ngông cuồng đến mức nào, vì sao không giết hắn? Nếu là trước kia cha..."Lâm Chấn Nghiệp bắn một ánh mắt lạnh như băng qua lập tức làm Lâm Kiến ngậm miệng lại. Sau một lúc lâu, Lâm Chấn Nghiệp dời ánh mắt đi và nói: "Vị trí hộ pháp này không phải dễ ngồi, không biết có bao nhiêu người phía dưới đang nhìn chằm chằm, khoảng thời gian tiếp theo tốt nhất con yên tĩnh một chút cho cha."Lâm Chấn Nghiệp là người hưởng thụ quyền lực.Vì chức vị hộ pháp này, ông ta đã cố gắng không biết bao nhiêu lần.Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội nhà họ Doãn rơi đài để ông ta leo lên, căn cơ còn bất ổn, cách làm việc nhất định phải khiêm tốn một chút.Vừa rồi Lục Vân mắng Lâm Kiến không có giáo dục ngay trước mặt ông ta, sao Lâm Chấn Nghiệp lại không giận?Nhưng ông ta có thể giết Lục Vân sao?Giết Lục Vân trước mặt nhiều người như vậy thích hợp sao?Lâm Kiến nghe xong lời cha giải thích thì rất phiền muộn rất khó chịu.Gã là dạng người thù dai tính toán chỉ li, hơn nữa luôn thích báo thù ngay tại chỗ.Lần này bỏ qua cho Lục Vân, lần sau phải chờ tới lúc nào?Không biết đến ngày tháng năm nào Lâm Chấn Nghiệp mới đứng vững được gót chân.
"Cha..."
"Im miệng! Giờ lập tức trở về tự kiểm điểm cho. cha! !" Lâm Chấn Nghiệp tức giận quát lớn, sau đó lại nhìn về phía Lục Vân và Đinh Văn Hoành: "Cậu Lục, cáo từ! Đinh viện trưởng, cáo từ!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
'Trên mặt Lâm Kiến tràn đây không cam lòng, buồn bực tới đỉnh điểm.
Gã không rõ, chức vị của cha rõ ràng đã cao hơn trước kia, tại sao phong cách hành sự còn ôn hoà hơn trước nữa.
Nhưng Lâm Chấn Nghiệp đã nói như vậy thì cho dù Lâm Kiến không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể buồn bực đi theo.
Trước khi đi, gã âm trầm mà khẽ nói: "Con rùa tông sư, hôm nay coi như mày gặp may, nhặt về được cái mạng, nhưng sớm muộn gì tao cũng tính sổ món nợ này. Lục Vân chẳng buồn phản ứng.
Đỉnh Văn Hoành thì than thở một tiếng, cậu tình sổ con mẹ gì, hết muốn sống rồi sao?
Lục Vân liếc nhìn ông ta, cười như không cười mà nói: "Vì sao không nhắc nhở họ?"
"Nhắc nhở họ cái gì?" Đỉnh Văn Hoành sửng sốt, lập tức phản ứng lại ý của
Lục Vân là vì sao không nhắc nhở cha con Lâm Chấn Nghiệp rằng hắn là tu luyện giả.
Đỉnh Văn Hoành hậm hực nói: "Tôi chỉ sợ mạo phạm cậu Lục... Lục tiền bối."
Ông cảm thấy rõ ràng Lục Vân là tu luyện giả lại tuyên bố với bên ngoài mình là Hoành Luyện tông sư, nhất định là có lý do riêng.
Đỉnh Văn Hoành đâu dám tùy tiện làm lộ thân phận của Lục Vân.
Lục Vân nhìn chằm chằm ông một lúc, không nói thêm gì nữa.
Đỉnh Văn Hoành không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Khách khứa còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không rõ tại sao Đinh Văn Hoành lại cung kính với Lục Vân như thế, chẳng lẽ trận giao thủ vừa rồi chỉ là đang diễn trò cho Lâm Kiến xem?
Nhất định là như vậy. Hai người họ nhất định là bạn thân!
Bên ngoài, Lâm Kiến đuổi kịp bước chân của Lâm Chấn Nghiệp, không cam tâm mà hỏi: "Cha, vừa rồi tại sao lại bảo con xin lỗi con rùa kia? Cha cũng thấy hắn ngông cuồng đến mức nào, vì sao không giết hắn? Nếu là trước kia cha..."
Lâm Chấn Nghiệp bắn một ánh mắt lạnh như băng qua lập tức làm Lâm Kiến ngậm miệng lại.
Sau một lúc lâu, Lâm Chấn Nghiệp dời ánh mắt đi và nói: "Vị trí hộ pháp này không phải dễ ngồi, không biết có bao nhiêu người phía dưới đang nhìn chằm chằm, khoảng thời gian tiếp theo tốt nhất con yên tĩnh một chút cho cha."
Lâm Chấn Nghiệp là người hưởng thụ quyền lực.
Vì chức vị hộ pháp này, ông ta đã cố gắng không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội nhà họ Doãn rơi đài để ông ta leo lên, căn cơ còn bất ổn, cách làm việc nhất định phải khiêm tốn một chút.
Vừa rồi Lục Vân mắng Lâm Kiến không có giáo dục ngay trước mặt ông ta, sao Lâm Chấn Nghiệp lại không giận?
Nhưng ông ta có thể giết Lục Vân sao?
Giết Lục Vân trước mặt nhiều người như vậy thích hợp sao?
Lâm Kiến nghe xong lời cha giải thích thì rất phiền muộn rất khó chịu.
Gã là dạng người thù dai tính toán chỉ li, hơn nữa luôn thích báo thù ngay tại chỗ.
Lần này bỏ qua cho Lục Vân, lần sau phải chờ tới lúc nào?
Không biết đến ngày tháng năm nào Lâm Chấn Nghiệp mới đứng vững được gót chân.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. "Cha...""Im miệng! Giờ lập tức trở về tự kiểm điểm cho. cha! !" Lâm Chấn Nghiệp tức giận quát lớn, sau đó lại nhìn về phía Lục Vân và Đinh Văn Hoành: "Cậu Lục, cáo từ! Đinh viện trưởng, cáo từ!"Nói xong, ông ta quay người rời đi.'Trên mặt Lâm Kiến tràn đây không cam lòng, buồn bực tới đỉnh điểm.Gã không rõ, chức vị của cha rõ ràng đã cao hơn trước kia, tại sao phong cách hành sự còn ôn hoà hơn trước nữa.Nhưng Lâm Chấn Nghiệp đã nói như vậy thì cho dù Lâm Kiến không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể buồn bực đi theo.Trước khi đi, gã âm trầm mà khẽ nói: "Con rùa tông sư, hôm nay coi như mày gặp may, nhặt về được cái mạng, nhưng sớm muộn gì tao cũng tính sổ món nợ này. Lục Vân chẳng buồn phản ứng.Đỉnh Văn Hoành thì than thở một tiếng, cậu tình sổ con mẹ gì, hết muốn sống rồi sao?Lục Vân liếc nhìn ông ta, cười như không cười mà nói: "Vì sao không nhắc nhở họ?""Nhắc nhở họ cái gì?" Đỉnh Văn Hoành sửng sốt, lập tức phản ứng lại ý củaLục Vân là vì sao không nhắc nhở cha con Lâm Chấn Nghiệp rằng hắn là tu luyện giả. Đỉnh Văn Hoành hậm hực nói: "Tôi chỉ sợ mạo phạm cậu Lục... Lục tiền bối."Ông cảm thấy rõ ràng Lục Vân là tu luyện giả lại tuyên bố với bên ngoài mình là Hoành Luyện tông sư, nhất định là có lý do riêng.Đỉnh Văn Hoành đâu dám tùy tiện làm lộ thân phận của Lục Vân.Lục Vân nhìn chằm chằm ông một lúc, không nói thêm gì nữa.Đỉnh Văn Hoành không dám thở mạnh lấy một tiếng.Khách khứa còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không rõ tại sao Đinh Văn Hoành lại cung kính với Lục Vân như thế, chẳng lẽ trận giao thủ vừa rồi chỉ là đang diễn trò cho Lâm Kiến xem?Nhất định là như vậy. Hai người họ nhất định là bạn thân!Bên ngoài, Lâm Kiến đuổi kịp bước chân của Lâm Chấn Nghiệp, không cam tâm mà hỏi: "Cha, vừa rồi tại sao lại bảo con xin lỗi con rùa kia? Cha cũng thấy hắn ngông cuồng đến mức nào, vì sao không giết hắn? Nếu là trước kia cha..."Lâm Chấn Nghiệp bắn một ánh mắt lạnh như băng qua lập tức làm Lâm Kiến ngậm miệng lại. Sau một lúc lâu, Lâm Chấn Nghiệp dời ánh mắt đi và nói: "Vị trí hộ pháp này không phải dễ ngồi, không biết có bao nhiêu người phía dưới đang nhìn chằm chằm, khoảng thời gian tiếp theo tốt nhất con yên tĩnh một chút cho cha."Lâm Chấn Nghiệp là người hưởng thụ quyền lực.Vì chức vị hộ pháp này, ông ta đã cố gắng không biết bao nhiêu lần.Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội nhà họ Doãn rơi đài để ông ta leo lên, căn cơ còn bất ổn, cách làm việc nhất định phải khiêm tốn một chút.Vừa rồi Lục Vân mắng Lâm Kiến không có giáo dục ngay trước mặt ông ta, sao Lâm Chấn Nghiệp lại không giận?Nhưng ông ta có thể giết Lục Vân sao?Giết Lục Vân trước mặt nhiều người như vậy thích hợp sao?Lâm Kiến nghe xong lời cha giải thích thì rất phiền muộn rất khó chịu.Gã là dạng người thù dai tính toán chỉ li, hơn nữa luôn thích báo thù ngay tại chỗ.Lần này bỏ qua cho Lục Vân, lần sau phải chờ tới lúc nào?Không biết đến ngày tháng năm nào Lâm Chấn Nghiệp mới đứng vững được gót chân.