Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 774: Tai hoạ ngập đầu

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Sau khi nói xong, Lục Vân còn cười như không cười mà nhìn Long Tề, thưởng thức nét mặt ông ta biến hóa. Biểu cảm của Long Tề trở nên vô cùng đặc sắc. Trái tim lộp bộp lộp bộp nhảy loạn lên, trông như đờ đẫn ra. Lục Vân có thể nói ra bốn chữ 'Giết người cướp của' thì chứng tỏ kế hoạch của họ được tiến hành bình thường, chí ít đã đến bước vu khống hãm hại. Nhưng đến bước này thì không phải đã trở thành điều hiển nhiên chứng cứ xác thật rồi sao? Mũ đã chụp lên, chỉ cần tìm cao thủ đến danh chính ngôn thuận phế Lục Vân là được. Sao lại xảy ra tình huống ngoài dự đoán này? Chẳng lẽ là Lâm Kiến chưa kịp chạy đi kêu gọi viện binh ở sân Liệp Lang đã bị Lục Vân giết rồi? Khả năng này rất lớn. Nhưng Long Tề không tin. Chủ yếu ông ta không muốn tin Lục Vân thật sự dám giết Lâm Kiến, phải biết rằng cha của Lâm Kiến chính là hộ pháp tân nhiệm của Võ Minh kinh thành, sao hắn dám giết Lâm Kiến? Sắc mặt Long Tề lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lấp lóe nói: "Lục tiên sinh thật biết nói đùa, tôi... Tôi còn có chút chuyện cần làm, không trò chuyện với anh được nữa." Nói xong ông ta vội vã rời khỏi nơi đây rồi đi vào một góc hẻo lánh để gọi cho Lâm Kiến. "Tút... Tút..." Không ai nghe. Long Tề bỗng nhíu mày lại. Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật? Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng! Lục Vân tuyệt đối không giết Lâm Kiến được, trừ phi hắn cũng không muốn sống, bởi vì chỗ dựa của Lâm Kiến là Võ Minh kinh thành, tu võ giả nào dám đắc tội Võ Minh? Hẳn là Lâm Kiến tạm thời có việc nên không tiện nghe máy. Long Tề vẫn không chịu tin tưởng sự thật này. Qua chừng nửa giờ, một tiếng rống phẫn nộ bỗng truyền đến từ bên ngoài, vang vọng cả đại viện nhà họ Long. "Thằng nhãi họ Lục, lập tức cút ra đây cho tao! !" Là giọng của Lâm Chấn Nghiệp. Chỉ có Long Tề không nghi hoặc mà là bất an. Cực kỳ cực kỳ bất an! Có thể làm Lâm hộ pháp phẫn nộ thành như vậy, chẳng lẽ trước đó Lục Vân nói thật, chẳng lẽ hắn thật sự giết Lâm Kiến rồi? Đây là muốn đưa tới tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Long!

Sau khi nói xong, Lục Vân còn cười như không cười mà nhìn Long Tề, thưởng thức nét mặt ông ta biến hóa. 

Biểu cảm của Long Tề trở nên vô cùng đặc sắc. 

Trái tim lộp bộp lộp bộp nhảy loạn lên, trông như đờ đẫn ra. 

Lục Vân có thể nói ra bốn chữ 'Giết người cướp của' thì chứng tỏ kế hoạch của họ được tiến hành bình thường, chí ít đã đến bước vu khống hãm hại. 

Nhưng đến bước này thì không phải đã trở thành điều hiển nhiên chứng cứ xác thật rồi sao? 

Mũ đã chụp lên, chỉ cần tìm cao thủ đến danh chính ngôn thuận phế Lục Vân là được. 

Sao lại xảy ra tình huống ngoài dự đoán này? 

Chẳng lẽ là Lâm Kiến chưa kịp chạy đi kêu gọi viện binh ở sân Liệp Lang đã bị Lục Vân giết rồi? 

Khả năng này rất lớn. 

Nhưng Long Tề không tin. 

Chủ yếu ông ta không muốn tin Lục Vân thật sự dám giết Lâm Kiến, phải biết rằng cha của Lâm Kiến chính là hộ pháp tân nhiệm của Võ Minh kinh thành, sao hắn dám giết Lâm Kiến? 

Sắc mặt Long Tề lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lấp lóe nói: "Lục tiên sinh thật biết nói đùa, tôi... Tôi còn có chút chuyện cần làm, không trò chuyện với anh được nữa." 

Nói xong ông ta vội vã rời khỏi nơi đây rồi đi vào một góc hẻo lánh để gọi cho Lâm Kiến. 

"Tút... Tút..." 

Không ai nghe. 

Long Tề bỗng nhíu mày lại. 

Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật? 

Không có khả năng. 

Tuyệt đối không có khả năng! 

Lục Vân tuyệt đối không giết Lâm Kiến được, trừ phi hắn cũng không muốn sống, bởi vì chỗ dựa của Lâm Kiến là Võ Minh kinh thành, tu võ giả nào dám đắc tội Võ Minh? 

Hẳn là Lâm Kiến tạm thời có việc nên không tiện nghe máy. 

Long Tề vẫn không chịu tin tưởng sự thật này. 

Qua chừng nửa giờ, một tiếng rống phẫn nộ bỗng truyền đến từ bên ngoài, vang vọng cả đại viện nhà họ Long. 

"Thằng nhãi họ Lục, lập tức cút ra đây cho tao! !" 

Là giọng của Lâm Chấn Nghiệp. 

Chỉ có Long Tề không nghi hoặc mà là bất an. 

Cực kỳ cực kỳ bất an! 

Có thể làm Lâm hộ pháp phẫn nộ thành như vậy, chẳng lẽ trước đó Lục Vân nói thật, chẳng lẽ hắn thật sự giết Lâm Kiến rồi? 

Đây là muốn đưa tới tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Long!

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Sau khi nói xong, Lục Vân còn cười như không cười mà nhìn Long Tề, thưởng thức nét mặt ông ta biến hóa. Biểu cảm của Long Tề trở nên vô cùng đặc sắc. Trái tim lộp bộp lộp bộp nhảy loạn lên, trông như đờ đẫn ra. Lục Vân có thể nói ra bốn chữ 'Giết người cướp của' thì chứng tỏ kế hoạch của họ được tiến hành bình thường, chí ít đã đến bước vu khống hãm hại. Nhưng đến bước này thì không phải đã trở thành điều hiển nhiên chứng cứ xác thật rồi sao? Mũ đã chụp lên, chỉ cần tìm cao thủ đến danh chính ngôn thuận phế Lục Vân là được. Sao lại xảy ra tình huống ngoài dự đoán này? Chẳng lẽ là Lâm Kiến chưa kịp chạy đi kêu gọi viện binh ở sân Liệp Lang đã bị Lục Vân giết rồi? Khả năng này rất lớn. Nhưng Long Tề không tin. Chủ yếu ông ta không muốn tin Lục Vân thật sự dám giết Lâm Kiến, phải biết rằng cha của Lâm Kiến chính là hộ pháp tân nhiệm của Võ Minh kinh thành, sao hắn dám giết Lâm Kiến? Sắc mặt Long Tề lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lấp lóe nói: "Lục tiên sinh thật biết nói đùa, tôi... Tôi còn có chút chuyện cần làm, không trò chuyện với anh được nữa." Nói xong ông ta vội vã rời khỏi nơi đây rồi đi vào một góc hẻo lánh để gọi cho Lâm Kiến. "Tút... Tút..." Không ai nghe. Long Tề bỗng nhíu mày lại. Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật? Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng! Lục Vân tuyệt đối không giết Lâm Kiến được, trừ phi hắn cũng không muốn sống, bởi vì chỗ dựa của Lâm Kiến là Võ Minh kinh thành, tu võ giả nào dám đắc tội Võ Minh? Hẳn là Lâm Kiến tạm thời có việc nên không tiện nghe máy. Long Tề vẫn không chịu tin tưởng sự thật này. Qua chừng nửa giờ, một tiếng rống phẫn nộ bỗng truyền đến từ bên ngoài, vang vọng cả đại viện nhà họ Long. "Thằng nhãi họ Lục, lập tức cút ra đây cho tao! !" Là giọng của Lâm Chấn Nghiệp. Chỉ có Long Tề không nghi hoặc mà là bất an. Cực kỳ cực kỳ bất an! Có thể làm Lâm hộ pháp phẫn nộ thành như vậy, chẳng lẽ trước đó Lục Vân nói thật, chẳng lẽ hắn thật sự giết Lâm Kiến rồi? Đây là muốn đưa tới tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Long!

Chương 774: Tai hoạ ngập đầu