Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 789: Tại sao lại như vậy?

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Điện chủ Huyết Ngục Điện sửng sốt.Huyết Ngục Thủ của lão thật sự đã đánh vào ngực Lục Vân, nhưng Lục Vân lại không nhúc nhích tí nào, biến hóa duy nhất chính là nụ cười nghiền ngẫm trên khóe miệng Lục Vân.Tại sao lại như vậy?Mi tâm của Điện chủ Huyết Ngục Điện bỗng nhảy lên một cái.Vừa rồi lão nhìn thấy Lục Vân không né tránh nên còn tưởng rằng Lục Vân chưa kịp phản ứng, cả lúc này cũng thế, Lục Vân không phóng ra lá chắn hộ thể nào cả.Vậy làm sao hắn có thể chống lại công kích của mình kia chứ?Sắc mặt Điện chủ Huyết Ngục Điện vốn ửng đỏ, lúc này còn nghẹn thành màu đỏ thâm, lão dồn hết sức lực giáng một chưởng ra lần nữa.Lục Vân vẫn không nhúc nhích.Điện chủ Huyết Ngục Điện ngơ ngác thất sắc, rốt cuộc cũng biết vừa rồi không phải mình xuất hiện ảo giác mà là người thanh niên trước mắt thật sự cản được Huyết Ngục Thủ.Hơn nữa còn là hai lần.Điện chủ Huyết Ngục Điện ý thức được không ổn nên theo bản năng muốn lùi lại phía sau, kết quả lúc này lại thấy Lục Vân bỗng kẹp bàn tay của lão lại rồi cười khẽ và nói: "Lão già, thủ pháp đấm bóp của lão không được rồi!"Nói xong, hắn đột nhiên bóp mạnh.Vèo!Máu tươi bản tung tóe ra.Bàn tay của lão giả mặt đỏ trực tiếp đứt mất.Không sai.Đứt mất!Không phải xương cốt vỡ nát, mà là từ chỗ cổ tay mang cả da thịt và xương cốt triệt để biến thành một mặt cắt ngang, hoàn toàn tách rời với bàn tay màu đỏ ngòm kia.Điện chủ Huyết Ngục Điện cũng ngơ ra rất lâu rồi mới phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.Huyết Ngục Thủ mà lão khổ luyện nhiều năm lại bị chặt đứt như vậy sao? ! Còn bị một hậu bối trẻ hơn lão mấy chục tuổi dùng tay không bóp gãy! Rốt cuộc người thanh niên này là ma quỷ từ đâu chạy đến!Lão giả mặt đỏ phát ra một tiếng gào thét thảm thiết thu hút ánh mắt của hai Điện chủ còn lại.Vị Thần cảnh đến từ liên minh Thí Thần Giả này quả thực là đổi mới nhận thức của họ đối với chiến đấu.Hóa ra một người có thể tao nhã như vậy khi chiến đấu, nhìn chẳng những không có chút cảm giác bạo lực nào mà lại có một vẻ đẹp rất độc đáo.Đây chính là dạng lưu manh mặc vest đúng không!Còn phía Lục Vân, hai người căn bản không để ý đến, họ không nghi ngờ thực lực của lão giả mặt đỏ có thể đánh chết Lục Vân đơn giản như nghiền chết một con kiến nên tất nhiên không cần phải quan sát.

Điện chủ Huyết Ngục Điện sửng sốt.

Huyết Ngục Thủ của lão thật sự đã đánh vào ngực Lục Vân, nhưng Lục Vân lại không nhúc nhích tí nào, biến hóa duy nhất chính là nụ cười nghiền ngẫm trên khóe miệng Lục Vân.

Tại sao lại như vậy?

Mi tâm của Điện chủ Huyết Ngục Điện bỗng nhảy lên một cái.

Vừa rồi lão nhìn thấy Lục Vân không né tránh nên còn tưởng rằng Lục Vân chưa kịp phản ứng, cả lúc này cũng thế, Lục Vân không phóng ra lá chắn hộ thể nào cả.

Vậy làm sao hắn có thể chống lại công kích của mình kia chứ?

Sắc mặt Điện chủ Huyết Ngục Điện vốn ửng đỏ, lúc này còn nghẹn thành màu đỏ thâm, lão dồn hết sức lực giáng một chưởng ra lần nữa.

Lục Vân vẫn không nhúc nhích.

Điện chủ Huyết Ngục Điện ngơ ngác thất sắc, rốt cuộc cũng biết vừa rồi không phải mình xuất hiện ảo giác mà là người thanh niên trước mắt thật sự cản được Huyết Ngục Thủ.

Hơn nữa còn là hai lần.

Điện chủ Huyết Ngục Điện ý thức được không ổn nên theo bản năng muốn lùi lại phía sau, kết quả lúc này lại thấy Lục Vân bỗng kẹp bàn tay của lão lại rồi cười khẽ và nói: "Lão già, thủ pháp đấm bóp của lão không được rồi!"

Nói xong, hắn đột nhiên bóp mạnh.

Vèo!

Máu tươi bản tung tóe ra.

Bàn tay của lão giả mặt đỏ trực tiếp đứt mất.

Không sai.

Đứt mất!

Không phải xương cốt vỡ nát, mà là từ chỗ cổ tay mang cả da thịt và xương cốt triệt để biến thành một mặt cắt ngang, hoàn toàn tách rời với bàn tay màu đỏ ngòm kia.

Điện chủ Huyết Ngục Điện cũng ngơ ra rất lâu rồi mới phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.

Huyết Ngục Thủ mà lão khổ luyện nhiều năm lại bị chặt đứt như vậy sao? ! Còn bị một hậu bối trẻ hơn lão mấy chục tuổi dùng tay không bóp gãy! Rốt cuộc người thanh niên này là ma quỷ từ đâu chạy đến!

Lão giả mặt đỏ phát ra một tiếng gào thét thảm thiết thu hút ánh mắt của hai Điện chủ còn lại.

Vị Thần cảnh đến từ liên minh Thí Thần Giả này quả thực là đổi mới nhận thức của họ đối với chiến đấu.

Hóa ra một người có thể tao nhã như vậy khi chiến đấu, nhìn chẳng những không có chút cảm giác bạo lực nào mà lại có một vẻ đẹp rất độc đáo.

Đây chính là dạng lưu manh mặc vest đúng không!

Còn phía Lục Vân, hai người căn bản không để ý đến, họ không nghi ngờ thực lực của lão giả mặt đỏ có thể đánh chết Lục Vân đơn giản như nghiền chết một con kiến nên tất nhiên không cần phải quan sát.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Điện chủ Huyết Ngục Điện sửng sốt.Huyết Ngục Thủ của lão thật sự đã đánh vào ngực Lục Vân, nhưng Lục Vân lại không nhúc nhích tí nào, biến hóa duy nhất chính là nụ cười nghiền ngẫm trên khóe miệng Lục Vân.Tại sao lại như vậy?Mi tâm của Điện chủ Huyết Ngục Điện bỗng nhảy lên một cái.Vừa rồi lão nhìn thấy Lục Vân không né tránh nên còn tưởng rằng Lục Vân chưa kịp phản ứng, cả lúc này cũng thế, Lục Vân không phóng ra lá chắn hộ thể nào cả.Vậy làm sao hắn có thể chống lại công kích của mình kia chứ?Sắc mặt Điện chủ Huyết Ngục Điện vốn ửng đỏ, lúc này còn nghẹn thành màu đỏ thâm, lão dồn hết sức lực giáng một chưởng ra lần nữa.Lục Vân vẫn không nhúc nhích.Điện chủ Huyết Ngục Điện ngơ ngác thất sắc, rốt cuộc cũng biết vừa rồi không phải mình xuất hiện ảo giác mà là người thanh niên trước mắt thật sự cản được Huyết Ngục Thủ.Hơn nữa còn là hai lần.Điện chủ Huyết Ngục Điện ý thức được không ổn nên theo bản năng muốn lùi lại phía sau, kết quả lúc này lại thấy Lục Vân bỗng kẹp bàn tay của lão lại rồi cười khẽ và nói: "Lão già, thủ pháp đấm bóp của lão không được rồi!"Nói xong, hắn đột nhiên bóp mạnh.Vèo!Máu tươi bản tung tóe ra.Bàn tay của lão giả mặt đỏ trực tiếp đứt mất.Không sai.Đứt mất!Không phải xương cốt vỡ nát, mà là từ chỗ cổ tay mang cả da thịt và xương cốt triệt để biến thành một mặt cắt ngang, hoàn toàn tách rời với bàn tay màu đỏ ngòm kia.Điện chủ Huyết Ngục Điện cũng ngơ ra rất lâu rồi mới phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.Huyết Ngục Thủ mà lão khổ luyện nhiều năm lại bị chặt đứt như vậy sao? ! Còn bị một hậu bối trẻ hơn lão mấy chục tuổi dùng tay không bóp gãy! Rốt cuộc người thanh niên này là ma quỷ từ đâu chạy đến!Lão giả mặt đỏ phát ra một tiếng gào thét thảm thiết thu hút ánh mắt của hai Điện chủ còn lại.Vị Thần cảnh đến từ liên minh Thí Thần Giả này quả thực là đổi mới nhận thức của họ đối với chiến đấu.Hóa ra một người có thể tao nhã như vậy khi chiến đấu, nhìn chẳng những không có chút cảm giác bạo lực nào mà lại có một vẻ đẹp rất độc đáo.Đây chính là dạng lưu manh mặc vest đúng không!Còn phía Lục Vân, hai người căn bản không để ý đến, họ không nghi ngờ thực lực của lão giả mặt đỏ có thể đánh chết Lục Vân đơn giản như nghiền chết một con kiến nên tất nhiên không cần phải quan sát.

Chương 789: Tại sao lại như vậy?