Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 425: Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm mỉm cười hỏi.Nếu Tô Tử Nguyệt bằng lòng thì có thể tùy ý chọn công việc trong tập đoàn thương mại Kim Lăng. Ngoài ra, chưa biết chừng sau này sẽ mở riêng một nhà trẻ cho cô ấy.Tô Tử Nguyệt trả lời: "Đúng lúc tớ cũng muốn nói với cậu chuyện này. Hôm nay giám đốc Đường bảo rằng đang định đầu tư cho nhà trẻ của bọn tớ, hơn nữa còn chuẩn bị báo. danh cho tớ một khóa đào tạo ở đại học Giang Naml Ngày mai tớ có thể tới đại học Giang Nam nghe giảng mấy tiết tâm lý đó!""Hả? Vậy thì tốt!" Trần Khiêm gật đầu.Ôi chao, có đôi khi đàn ông có cẩn thận thế nào cũng không bằng phụ nữ nghĩ chu đáo.Trong rất nhiều trường đại học mở lớp đào tạo xã hội dành cho một số đối tượng đã đi làm hoặc chưa học xong đại học tới lớp nghe giảng, tiếp nhận nền giáo dục đại học.Trước đây Trần Khiêm từng có ý tưởng giới thiệu cho Tô Tử Nguyệt tới nghe giảng nhưng vẫn chưa có thời gian.Bây giờ cũng tốt, đại học Giang Nam gần đại học Kim Lăng mình đang theo học, nổi tiếng ngang tầm.Nghe giảng ở đâu cũng như nhau.Trần Khiêm tạm yên tâm, nói với Tô Tử Nguyệt răng nếu mình có thời gian sẽ đến đại học Giang Nam thăm cô ấy.Sau khi mọi việc xong xuôi, lúc Trần Khiêm về ký túc xá đã gần mười rưỡi tối rồi.Lại thêm ngày hôm nay thật sự mệt mỏi.Anh vừa đặt lưng là ngủ luôn.Hai ngày tiếp theo, Trần Khiêm trải qua cuộc sống bình yên ngắn ngủi. Trong hai ngày này, anh luôn vùi đầu trong thư viện đọc sách học tập.Sắp nghỉ hè rồi, anh còn phải đối phó với kỳ thi cuối kỳ nữa.Mười giờ trưa hôm nay, Trần Khiêm đang làm bài trong thư viện.Bỗng dưng anh cảm thấy bên cạnh thoang thoảng hương thơm.Là mùi hương tỏa ra trên cơ thể phụ nữ.Trần Khiêm quay sang nhìn, một cô gái vóc dáng cao gầy. ngồi xuống bên cạnh người đang làm đề là anh.Mọi người đều biết trong thư viện trường đại học, đặc biệt là đám sinh viên năm ba như Trần Khiêm, người thì nghiên cứu, người thì vật lộn với cuối kỳ, cho nên thư viện gần như: chật ních.Trần Khiêm phải chiếm chỗ từ năm rưỡi sáng mới giành được vị trí này.Thư viện hơi chen chúc.Cô gái này vừa cao vừa gầy, dáng người cực đẹp, đặc biệt là làn da trắng như sắp chảy nước, mái tóc dài ngang eo xõa ra, mang lại cảm giác vô cùng dịu dàng nho nhã, là hình mẫu nữ thần.Dễ nhận thấy cô ấy không muốn ngồi cạnh nam sinh, nhưng lại hết chỗ rồi.Chủ yếu là từ lúc cô ấy vừa bước vào, có rất nhiều anh chàng nhìn cô ấy chăm chăm làm cô ấy lúng túng, chỉ có TrầnKhiêm đang học bài mới khiến cô ấy đỡ áp lực.Cô ấy đỏ mặt nhìn Trần Khiêm, khẽ gật đầu và mỉm cười, sau đó ngồi xuống mở sách vở ra.Một tay chống má một tay lật sách, đẹp thật đấy!"Mẹ ơi, không ngờ nữ thần lại ngồi chỗ đó, a a al""Mẹ nó, tôi còn đẹp trai hơn tên nhà quê kia, ghen ty quái" Có nam sinh thốt lên đầy ghen ty."Hắt xì!"Trần Khiêm ngửi thấy mùi hương trên người cô gái, lập tức hắt xì một hơi.Đương nhiên cô ấy biết do mùi nước hoa trên người mình, thế là mặt càng đỏ hơn, còn tự giác nhích sang bên kia.Trần Khiêm cũng lúng túng. Anh cúi đầu, tập trung làm bài. ong tong tong tong!Bỗng dưng Trân Khiêm cảm thấy mũi nóng lên, sau đó máu mũi tuôn ra không ngừng, rơi thẳng xuống bài vở.Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!Trong lúc gấp gáp, anh thấy cô gái kia vẫn chống má bằng một tay, cũng không nhìn Trần Khiêm, còn tay kia nhẹ nhàng đưa cho Trần Khiêm một gói khăn giấy.Mặt cô ấy càng đỏ hơn. Trần Khiêm xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.Trần Khiêm ơi Trần Khiêm, mày đi chết đi, thật sự là có thể chết quách đi được rồi đấy, a a a!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm mỉm cười hỏi.Nếu Tô Tử Nguyệt bằng lòng thì có thể tùy ý chọn công việc trong tập đoàn thương mại Kim Lăng. Ngoài ra, chưa biết chừng sau này sẽ mở riêng một nhà trẻ cho cô ấy.Tô Tử Nguyệt trả lời: "Đúng lúc tớ cũng muốn nói với cậu chuyện này. Hôm nay giám đốc Đường bảo rằng đang định đầu tư cho nhà trẻ của bọn tớ, hơn nữa còn chuẩn bị báo. danh cho tớ một khóa đào tạo ở đại học Giang Naml Ngày mai tớ có thể tới đại học Giang Nam nghe giảng mấy tiết tâm lý đó!""Hả? Vậy thì tốt!" Trần Khiêm gật đầu.Ôi chao, có đôi khi đàn ông có cẩn thận thế nào cũng không bằng phụ nữ nghĩ chu đáo.Trong rất nhiều trường đại học mở lớp đào tạo xã hội dành cho một số đối tượng đã đi làm hoặc chưa học xong đại học tới lớp nghe giảng, tiếp nhận nền giáo dục đại học.Trước đây Trần Khiêm từng có ý tưởng giới thiệu cho Tô Tử Nguyệt tới nghe giảng nhưng vẫn chưa có thời gian.Bây giờ cũng tốt, đại học Giang Nam gần đại học Kim Lăng mình đang theo học, nổi tiếng ngang tầm.Nghe giảng ở đâu cũng như nhau.Trần Khiêm tạm yên tâm, nói với Tô Tử Nguyệt răng nếu mình có thời gian sẽ đến đại học Giang Nam thăm cô ấy.Sau khi mọi việc xong xuôi, lúc Trần Khiêm về ký túc xá đã gần mười rưỡi tối rồi.Lại thêm ngày hôm nay thật sự mệt mỏi.Anh vừa đặt lưng là ngủ luôn.Hai ngày tiếp theo, Trần Khiêm trải qua cuộc sống bình yên ngắn ngủi. Trong hai ngày này, anh luôn vùi đầu trong thư viện đọc sách học tập.Sắp nghỉ hè rồi, anh còn phải đối phó với kỳ thi cuối kỳ nữa.Mười giờ trưa hôm nay, Trần Khiêm đang làm bài trong thư viện.Bỗng dưng anh cảm thấy bên cạnh thoang thoảng hương thơm.Là mùi hương tỏa ra trên cơ thể phụ nữ.Trần Khiêm quay sang nhìn, một cô gái vóc dáng cao gầy. ngồi xuống bên cạnh người đang làm đề là anh.Mọi người đều biết trong thư viện trường đại học, đặc biệt là đám sinh viên năm ba như Trần Khiêm, người thì nghiên cứu, người thì vật lộn với cuối kỳ, cho nên thư viện gần như: chật ních.Trần Khiêm phải chiếm chỗ từ năm rưỡi sáng mới giành được vị trí này.Thư viện hơi chen chúc.Cô gái này vừa cao vừa gầy, dáng người cực đẹp, đặc biệt là làn da trắng như sắp chảy nước, mái tóc dài ngang eo xõa ra, mang lại cảm giác vô cùng dịu dàng nho nhã, là hình mẫu nữ thần.Dễ nhận thấy cô ấy không muốn ngồi cạnh nam sinh, nhưng lại hết chỗ rồi.Chủ yếu là từ lúc cô ấy vừa bước vào, có rất nhiều anh chàng nhìn cô ấy chăm chăm làm cô ấy lúng túng, chỉ có TrầnKhiêm đang học bài mới khiến cô ấy đỡ áp lực.Cô ấy đỏ mặt nhìn Trần Khiêm, khẽ gật đầu và mỉm cười, sau đó ngồi xuống mở sách vở ra.Một tay chống má một tay lật sách, đẹp thật đấy!"Mẹ ơi, không ngờ nữ thần lại ngồi chỗ đó, a a al""Mẹ nó, tôi còn đẹp trai hơn tên nhà quê kia, ghen ty quái" Có nam sinh thốt lên đầy ghen ty."Hắt xì!"Trần Khiêm ngửi thấy mùi hương trên người cô gái, lập tức hắt xì một hơi.Đương nhiên cô ấy biết do mùi nước hoa trên người mình, thế là mặt càng đỏ hơn, còn tự giác nhích sang bên kia.Trần Khiêm cũng lúng túng. Anh cúi đầu, tập trung làm bài. ong tong tong tong!Bỗng dưng Trân Khiêm cảm thấy mũi nóng lên, sau đó máu mũi tuôn ra không ngừng, rơi thẳng xuống bài vở.Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!Trong lúc gấp gáp, anh thấy cô gái kia vẫn chống má bằng một tay, cũng không nhìn Trần Khiêm, còn tay kia nhẹ nhàng đưa cho Trần Khiêm một gói khăn giấy.Mặt cô ấy càng đỏ hơn. Trần Khiêm xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.Trần Khiêm ơi Trần Khiêm, mày đi chết đi, thật sự là có thể chết quách đi được rồi đấy, a a a!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm mỉm cười hỏi.Nếu Tô Tử Nguyệt bằng lòng thì có thể tùy ý chọn công việc trong tập đoàn thương mại Kim Lăng. Ngoài ra, chưa biết chừng sau này sẽ mở riêng một nhà trẻ cho cô ấy.Tô Tử Nguyệt trả lời: "Đúng lúc tớ cũng muốn nói với cậu chuyện này. Hôm nay giám đốc Đường bảo rằng đang định đầu tư cho nhà trẻ của bọn tớ, hơn nữa còn chuẩn bị báo. danh cho tớ một khóa đào tạo ở đại học Giang Naml Ngày mai tớ có thể tới đại học Giang Nam nghe giảng mấy tiết tâm lý đó!""Hả? Vậy thì tốt!" Trần Khiêm gật đầu.Ôi chao, có đôi khi đàn ông có cẩn thận thế nào cũng không bằng phụ nữ nghĩ chu đáo.Trong rất nhiều trường đại học mở lớp đào tạo xã hội dành cho một số đối tượng đã đi làm hoặc chưa học xong đại học tới lớp nghe giảng, tiếp nhận nền giáo dục đại học.Trước đây Trần Khiêm từng có ý tưởng giới thiệu cho Tô Tử Nguyệt tới nghe giảng nhưng vẫn chưa có thời gian.Bây giờ cũng tốt, đại học Giang Nam gần đại học Kim Lăng mình đang theo học, nổi tiếng ngang tầm.Nghe giảng ở đâu cũng như nhau.Trần Khiêm tạm yên tâm, nói với Tô Tử Nguyệt răng nếu mình có thời gian sẽ đến đại học Giang Nam thăm cô ấy.Sau khi mọi việc xong xuôi, lúc Trần Khiêm về ký túc xá đã gần mười rưỡi tối rồi.Lại thêm ngày hôm nay thật sự mệt mỏi.Anh vừa đặt lưng là ngủ luôn.Hai ngày tiếp theo, Trần Khiêm trải qua cuộc sống bình yên ngắn ngủi. Trong hai ngày này, anh luôn vùi đầu trong thư viện đọc sách học tập.Sắp nghỉ hè rồi, anh còn phải đối phó với kỳ thi cuối kỳ nữa.Mười giờ trưa hôm nay, Trần Khiêm đang làm bài trong thư viện.Bỗng dưng anh cảm thấy bên cạnh thoang thoảng hương thơm.Là mùi hương tỏa ra trên cơ thể phụ nữ.Trần Khiêm quay sang nhìn, một cô gái vóc dáng cao gầy. ngồi xuống bên cạnh người đang làm đề là anh.Mọi người đều biết trong thư viện trường đại học, đặc biệt là đám sinh viên năm ba như Trần Khiêm, người thì nghiên cứu, người thì vật lộn với cuối kỳ, cho nên thư viện gần như: chật ních.Trần Khiêm phải chiếm chỗ từ năm rưỡi sáng mới giành được vị trí này.Thư viện hơi chen chúc.Cô gái này vừa cao vừa gầy, dáng người cực đẹp, đặc biệt là làn da trắng như sắp chảy nước, mái tóc dài ngang eo xõa ra, mang lại cảm giác vô cùng dịu dàng nho nhã, là hình mẫu nữ thần.Dễ nhận thấy cô ấy không muốn ngồi cạnh nam sinh, nhưng lại hết chỗ rồi.Chủ yếu là từ lúc cô ấy vừa bước vào, có rất nhiều anh chàng nhìn cô ấy chăm chăm làm cô ấy lúng túng, chỉ có TrầnKhiêm đang học bài mới khiến cô ấy đỡ áp lực.Cô ấy đỏ mặt nhìn Trần Khiêm, khẽ gật đầu và mỉm cười, sau đó ngồi xuống mở sách vở ra.Một tay chống má một tay lật sách, đẹp thật đấy!"Mẹ ơi, không ngờ nữ thần lại ngồi chỗ đó, a a al""Mẹ nó, tôi còn đẹp trai hơn tên nhà quê kia, ghen ty quái" Có nam sinh thốt lên đầy ghen ty."Hắt xì!"Trần Khiêm ngửi thấy mùi hương trên người cô gái, lập tức hắt xì một hơi.Đương nhiên cô ấy biết do mùi nước hoa trên người mình, thế là mặt càng đỏ hơn, còn tự giác nhích sang bên kia.Trần Khiêm cũng lúng túng. Anh cúi đầu, tập trung làm bài. ong tong tong tong!Bỗng dưng Trân Khiêm cảm thấy mũi nóng lên, sau đó máu mũi tuôn ra không ngừng, rơi thẳng xuống bài vở.Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!Trong lúc gấp gáp, anh thấy cô gái kia vẫn chống má bằng một tay, cũng không nhìn Trần Khiêm, còn tay kia nhẹ nhàng đưa cho Trần Khiêm một gói khăn giấy.Mặt cô ấy càng đỏ hơn. Trần Khiêm xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.Trần Khiêm ơi Trần Khiêm, mày đi chết đi, thật sự là có thể chết quách đi được rồi đấy, a a a!

Chương 425: Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!