Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 426: Nghĩ lại thật mất mặt!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm không thể tiếp tục ở lại thư viện được nữa. Sau khi lau mũi xong, anh chạy ra ngoài luôn.Nghĩ lại thật mất mặt!Nhưng thật sự là anh không kìm lòng được, cô gái kia quá xinh, thân hình cũng đẹp tuyệt vời.Chính là nữ thân mà ngay cả đàn ông thô tục cũng không. dám mơ ước.Hơn nữa mùi hương trên người cô ấy quá thơm, đắm chìm trong đó dẫn tới việc Trần Khiêm hắt xì.Haiz, Trần Khiêm thở dài. Thường thì đến cuối cùng, người thuộc cấp bậc nữ thần đều thuộc về cậu ấm nhà giàu.Dù sao người bình thường đâu thể giữ được!A! Khoan đã, hình như mình cũng là con nhà giàu mà, đệch! Sao lại quên mất thân phận này!Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.Anh nhìn vào trong qua cửa sổ thư viện, kết quả là phát hiện cô gái kia đã nghiêng đầu sang bên này từ bao giờ, đang †ò mò nhìn Trần Khiêm.Bốn mắt nhìn nhau, cô ấy lại vội vàng cúi đầu.Trần Khiêm không tiếp tục nhìn người ta chằm chäm nữa.Ngẫm lại bỗng thấy tự trách, bây giờ mình có Tô Mộc Vũ rồi, sao lại nhìn chăm chăm vào cô gái khác như vậy.Vả lại, dù có nhiều cô gái xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể gặp ai yêu người đó được!Trần Khiêm không cặn bã đến vậy.Anh kìm chế cảm xúc rung động trong lòng, cũng không còn tâm trạng học tập nữa.Anh xem giờ, đã gần trưa rồi. Trước đó anh có hẹn Tô Tử Nguyệt, hôm nay sẽ tới đại học Giang Nam tìm cô ấy ăn cơm.Hai ngày trước Tô Tử Nguyệt đã đến đại học Giang Nam tham gia một số chương trình đào tạo.Mình vẫn chưa đi thăm cô ấy.Vì vậy Trần Khiêm gọi điện xong liền đi đến đại học Giang Nam.Đại học Giang Nam và đại học Kim Lăng đều thuộc hệ thống đại học cao đẳng Kim Lăng.Xem như nổi tiếng.Khoảng cách giữa hai trường không quá xa, đi tầm hai mươi phút là tới."Trần Khiêm!"Sau khi Tô Tử Nguyệt nhận được điện thoại từ Trần Khiêm đã ra cổng trường đợi từ sớm.Hai người gặp mặt, hỏi thăm đơn giản vài câu."Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm!"Trần Khiêm khẽ mỉm cười."Không cần đâu Trần Khiêm, hôm nay tớ mời cậu!" Tô Tử Nguyệt bỗng tỏ ra thần bí..
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm không thể tiếp tục ở lại thư viện được nữa. Sau khi lau mũi xong, anh chạy ra ngoài luôn.Nghĩ lại thật mất mặt!Nhưng thật sự là anh không kìm lòng được, cô gái kia quá xinh, thân hình cũng đẹp tuyệt vời.Chính là nữ thân mà ngay cả đàn ông thô tục cũng không. dám mơ ước.Hơn nữa mùi hương trên người cô ấy quá thơm, đắm chìm trong đó dẫn tới việc Trần Khiêm hắt xì.Haiz, Trần Khiêm thở dài. Thường thì đến cuối cùng, người thuộc cấp bậc nữ thần đều thuộc về cậu ấm nhà giàu.Dù sao người bình thường đâu thể giữ được!A! Khoan đã, hình như mình cũng là con nhà giàu mà, đệch! Sao lại quên mất thân phận này!Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.Anh nhìn vào trong qua cửa sổ thư viện, kết quả là phát hiện cô gái kia đã nghiêng đầu sang bên này từ bao giờ, đang †ò mò nhìn Trần Khiêm.Bốn mắt nhìn nhau, cô ấy lại vội vàng cúi đầu.Trần Khiêm không tiếp tục nhìn người ta chằm chäm nữa.Ngẫm lại bỗng thấy tự trách, bây giờ mình có Tô Mộc Vũ rồi, sao lại nhìn chăm chăm vào cô gái khác như vậy.Vả lại, dù có nhiều cô gái xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể gặp ai yêu người đó được!Trần Khiêm không cặn bã đến vậy.Anh kìm chế cảm xúc rung động trong lòng, cũng không còn tâm trạng học tập nữa.Anh xem giờ, đã gần trưa rồi. Trước đó anh có hẹn Tô Tử Nguyệt, hôm nay sẽ tới đại học Giang Nam tìm cô ấy ăn cơm.Hai ngày trước Tô Tử Nguyệt đã đến đại học Giang Nam tham gia một số chương trình đào tạo.Mình vẫn chưa đi thăm cô ấy.Vì vậy Trần Khiêm gọi điện xong liền đi đến đại học Giang Nam.Đại học Giang Nam và đại học Kim Lăng đều thuộc hệ thống đại học cao đẳng Kim Lăng.Xem như nổi tiếng.Khoảng cách giữa hai trường không quá xa, đi tầm hai mươi phút là tới."Trần Khiêm!"Sau khi Tô Tử Nguyệt nhận được điện thoại từ Trần Khiêm đã ra cổng trường đợi từ sớm.Hai người gặp mặt, hỏi thăm đơn giản vài câu."Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm!"Trần Khiêm khẽ mỉm cười."Không cần đâu Trần Khiêm, hôm nay tớ mời cậu!" Tô Tử Nguyệt bỗng tỏ ra thần bí..
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm không thể tiếp tục ở lại thư viện được nữa. Sau khi lau mũi xong, anh chạy ra ngoài luôn.Nghĩ lại thật mất mặt!Nhưng thật sự là anh không kìm lòng được, cô gái kia quá xinh, thân hình cũng đẹp tuyệt vời.Chính là nữ thân mà ngay cả đàn ông thô tục cũng không. dám mơ ước.Hơn nữa mùi hương trên người cô ấy quá thơm, đắm chìm trong đó dẫn tới việc Trần Khiêm hắt xì.Haiz, Trần Khiêm thở dài. Thường thì đến cuối cùng, người thuộc cấp bậc nữ thần đều thuộc về cậu ấm nhà giàu.Dù sao người bình thường đâu thể giữ được!A! Khoan đã, hình như mình cũng là con nhà giàu mà, đệch! Sao lại quên mất thân phận này!Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.Anh nhìn vào trong qua cửa sổ thư viện, kết quả là phát hiện cô gái kia đã nghiêng đầu sang bên này từ bao giờ, đang †ò mò nhìn Trần Khiêm.Bốn mắt nhìn nhau, cô ấy lại vội vàng cúi đầu.Trần Khiêm không tiếp tục nhìn người ta chằm chäm nữa.Ngẫm lại bỗng thấy tự trách, bây giờ mình có Tô Mộc Vũ rồi, sao lại nhìn chăm chăm vào cô gái khác như vậy.Vả lại, dù có nhiều cô gái xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể gặp ai yêu người đó được!Trần Khiêm không cặn bã đến vậy.Anh kìm chế cảm xúc rung động trong lòng, cũng không còn tâm trạng học tập nữa.Anh xem giờ, đã gần trưa rồi. Trước đó anh có hẹn Tô Tử Nguyệt, hôm nay sẽ tới đại học Giang Nam tìm cô ấy ăn cơm.Hai ngày trước Tô Tử Nguyệt đã đến đại học Giang Nam tham gia một số chương trình đào tạo.Mình vẫn chưa đi thăm cô ấy.Vì vậy Trần Khiêm gọi điện xong liền đi đến đại học Giang Nam.Đại học Giang Nam và đại học Kim Lăng đều thuộc hệ thống đại học cao đẳng Kim Lăng.Xem như nổi tiếng.Khoảng cách giữa hai trường không quá xa, đi tầm hai mươi phút là tới."Trần Khiêm!"Sau khi Tô Tử Nguyệt nhận được điện thoại từ Trần Khiêm đã ra cổng trường đợi từ sớm.Hai người gặp mặt, hỏi thăm đơn giản vài câu."Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm!"Trần Khiêm khẽ mỉm cười."Không cần đâu Trần Khiêm, hôm nay tớ mời cậu!" Tô Tử Nguyệt bỗng tỏ ra thần bí..