Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 427: Tớ không cần quà

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hả? Tại sao?""Bởi vì hôm nay là sinh nhật tớ...Tô Tử Nguyệt nói khẽ: "Trước kia tớ không có bạn bè, cũng không có người thân, chưa từng tổ chức sinh nhật. Nhưng giờ tớ có một người bạn là cậu rồi, cậu lại giúp đỡ tớ nhiều như vậy, tớ muốn mời cậu ăn cơml""Nhưng mà Trần Khiêm... cậu đi ăn ở căn tin được không?”Dù sao Trần Khiêm cũng là cậu chủ nhà giàu, tuy Tô Tử Nguyệt biết anh sẽ không chê bai mình nhưng vẫn hỏi."Hèn chỉ hôm nay cậu gọi điện muốn hỏi tớ lúc nào rảnh thì đến chơi, hóa ra hôm nay là sinh nhật câu. Sao cậu không nói sớm, tớ chưa chuẩn bị quà."Trần Khiêm gãi đầu."Tớ không cần quà, chỉ cần ngồi ăn cơm cùng cậu là được rồi!"Tô Tử Nguyệt đã bảo vậy thì Trần Khiêm cũng không tiện nói gì.Nhưng dù sao cũng là sinh nhật Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm không thể để cô ấy mời. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ấy tổ chức sinh nhật cùng bạn bè, không thể đơn giản quá được.Do đó, Trần Khiêm đặt chỗ ăn cơm ở một nhà hàng Tây tên là Surati.Trước kia, khi Trần Khiêm đi chơi cùng đám Bạch Tiểu Phi đã nghe thấy đám ăn chơi trác táng bọn họ nhắc tới nhà hàng này không ít lần.Môi trường khá tốt.Đương nhiên giá cả hơi đắt, nhưng nếu Trần Khiêm thích thì Tô Tử Nguyệt cũng không phản đối, chỉ đi theo anh vào trong.Bên trong có tiếng nhạc tao nhã, thời điểm này có không ít thực khách đã tới.Toàn là cậu chủ đại gia và tiểu thư nhà giàu ăn mặc sang trọng.Vừa liếc nhìn là thấy Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt ăn mặc. hết sức bình thường tiến vào.Có không ít cô gái trẻ bĩu môi khinh thường."Đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Sao cô ta lại tới Surati ăn cơm?"Đúng lúc này, một nhóm bốn năm người cả nam lẫn nữ đi tới.Khi đi qua bàn Trần Khiêm, bọn họ bỗng dừng bước.Có người ngạc nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt, trong mắt lộ rõ ý cười thâm thúy."Vương Linh, là các cậu à?"Tô Tử Nguyệt đỏ mặt chào hỏi, không dám ăn tiếp, hai tay †úm chặt vạt áo của mình với vẻ căng thẳng.Cô gái tên Vương Linh này ăn mặc cực kỳ diêm dúa, đặc biệt là chiếc váy ngắn bó sát màu đen kia miễn cưỡng lắm mới che được cặp mông của cô ta.Mấy người còn lại cũng ăn mặc rất bạo dạn.Mấy chàng trai bên cạnh đều đeo khuyên tai, thoạt nhìn gia cảnh không tồi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hả? Tại sao?""Bởi vì hôm nay là sinh nhật tớ...Tô Tử Nguyệt nói khẽ: "Trước kia tớ không có bạn bè, cũng không có người thân, chưa từng tổ chức sinh nhật. Nhưng giờ tớ có một người bạn là cậu rồi, cậu lại giúp đỡ tớ nhiều như vậy, tớ muốn mời cậu ăn cơml""Nhưng mà Trần Khiêm... cậu đi ăn ở căn tin được không?”Dù sao Trần Khiêm cũng là cậu chủ nhà giàu, tuy Tô Tử Nguyệt biết anh sẽ không chê bai mình nhưng vẫn hỏi."Hèn chỉ hôm nay cậu gọi điện muốn hỏi tớ lúc nào rảnh thì đến chơi, hóa ra hôm nay là sinh nhật câu. Sao cậu không nói sớm, tớ chưa chuẩn bị quà."Trần Khiêm gãi đầu."Tớ không cần quà, chỉ cần ngồi ăn cơm cùng cậu là được rồi!"Tô Tử Nguyệt đã bảo vậy thì Trần Khiêm cũng không tiện nói gì.Nhưng dù sao cũng là sinh nhật Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm không thể để cô ấy mời. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ấy tổ chức sinh nhật cùng bạn bè, không thể đơn giản quá được.Do đó, Trần Khiêm đặt chỗ ăn cơm ở một nhà hàng Tây tên là Surati.Trước kia, khi Trần Khiêm đi chơi cùng đám Bạch Tiểu Phi đã nghe thấy đám ăn chơi trác táng bọn họ nhắc tới nhà hàng này không ít lần.Môi trường khá tốt.Đương nhiên giá cả hơi đắt, nhưng nếu Trần Khiêm thích thì Tô Tử Nguyệt cũng không phản đối, chỉ đi theo anh vào trong.Bên trong có tiếng nhạc tao nhã, thời điểm này có không ít thực khách đã tới.Toàn là cậu chủ đại gia và tiểu thư nhà giàu ăn mặc sang trọng.Vừa liếc nhìn là thấy Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt ăn mặc. hết sức bình thường tiến vào.Có không ít cô gái trẻ bĩu môi khinh thường."Đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Sao cô ta lại tới Surati ăn cơm?"Đúng lúc này, một nhóm bốn năm người cả nam lẫn nữ đi tới.Khi đi qua bàn Trần Khiêm, bọn họ bỗng dừng bước.Có người ngạc nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt, trong mắt lộ rõ ý cười thâm thúy."Vương Linh, là các cậu à?"Tô Tử Nguyệt đỏ mặt chào hỏi, không dám ăn tiếp, hai tay †úm chặt vạt áo của mình với vẻ căng thẳng.Cô gái tên Vương Linh này ăn mặc cực kỳ diêm dúa, đặc biệt là chiếc váy ngắn bó sát màu đen kia miễn cưỡng lắm mới che được cặp mông của cô ta.Mấy người còn lại cũng ăn mặc rất bạo dạn.Mấy chàng trai bên cạnh đều đeo khuyên tai, thoạt nhìn gia cảnh không tồi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hả? Tại sao?""Bởi vì hôm nay là sinh nhật tớ...Tô Tử Nguyệt nói khẽ: "Trước kia tớ không có bạn bè, cũng không có người thân, chưa từng tổ chức sinh nhật. Nhưng giờ tớ có một người bạn là cậu rồi, cậu lại giúp đỡ tớ nhiều như vậy, tớ muốn mời cậu ăn cơml""Nhưng mà Trần Khiêm... cậu đi ăn ở căn tin được không?”Dù sao Trần Khiêm cũng là cậu chủ nhà giàu, tuy Tô Tử Nguyệt biết anh sẽ không chê bai mình nhưng vẫn hỏi."Hèn chỉ hôm nay cậu gọi điện muốn hỏi tớ lúc nào rảnh thì đến chơi, hóa ra hôm nay là sinh nhật câu. Sao cậu không nói sớm, tớ chưa chuẩn bị quà."Trần Khiêm gãi đầu."Tớ không cần quà, chỉ cần ngồi ăn cơm cùng cậu là được rồi!"Tô Tử Nguyệt đã bảo vậy thì Trần Khiêm cũng không tiện nói gì.Nhưng dù sao cũng là sinh nhật Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm không thể để cô ấy mời. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ấy tổ chức sinh nhật cùng bạn bè, không thể đơn giản quá được.Do đó, Trần Khiêm đặt chỗ ăn cơm ở một nhà hàng Tây tên là Surati.Trước kia, khi Trần Khiêm đi chơi cùng đám Bạch Tiểu Phi đã nghe thấy đám ăn chơi trác táng bọn họ nhắc tới nhà hàng này không ít lần.Môi trường khá tốt.Đương nhiên giá cả hơi đắt, nhưng nếu Trần Khiêm thích thì Tô Tử Nguyệt cũng không phản đối, chỉ đi theo anh vào trong.Bên trong có tiếng nhạc tao nhã, thời điểm này có không ít thực khách đã tới.Toàn là cậu chủ đại gia và tiểu thư nhà giàu ăn mặc sang trọng.Vừa liếc nhìn là thấy Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt ăn mặc. hết sức bình thường tiến vào.Có không ít cô gái trẻ bĩu môi khinh thường."Đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Sao cô ta lại tới Surati ăn cơm?"Đúng lúc này, một nhóm bốn năm người cả nam lẫn nữ đi tới.Khi đi qua bàn Trần Khiêm, bọn họ bỗng dừng bước.Có người ngạc nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt, trong mắt lộ rõ ý cười thâm thúy."Vương Linh, là các cậu à?"Tô Tử Nguyệt đỏ mặt chào hỏi, không dám ăn tiếp, hai tay †úm chặt vạt áo của mình với vẻ căng thẳng.Cô gái tên Vương Linh này ăn mặc cực kỳ diêm dúa, đặc biệt là chiếc váy ngắn bó sát màu đen kia miễn cưỡng lắm mới che được cặp mông của cô ta.Mấy người còn lại cũng ăn mặc rất bạo dạn.Mấy chàng trai bên cạnh đều đeo khuyên tai, thoạt nhìn gia cảnh không tồi.

Chương 427: Tớ không cần quà