Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 809: Cứ đi như vậy sao?

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Trong mắt Lăng Phong thì Lục Vân là hạng tôm tép nhãi nhép, nhưng hắn ta không biết Lục Vân cảm thấy hẳn ta còn không bằng tôm tép, căn bản không cần để ý đến."Không có gì cả, về nhà đi ngủ." Lục Vân tùy ý nói một câu rồi bắt đầu xuống núi, không buồn nhìn Lăng Phong thêm một cái.Dù sao hắn cũng đã giải quyết liên minh Thí Thần Giả, về sau có lẽ nước Mỹ không dám làm trò gì nữa, còn những căn cứ thí nghiệm cải tạo gen kia thì giao cho trăm tên Thần Cảnh đi xử lý.Hiện tại sống chết của họ nằm trong một suy nghĩ của Lục Vân, họ còn dám chống lại hắn sao. Nhìn thấy Lục Vân chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người đều sửng sốt.Cứ đi như vậy sao?Mặc kệ thanh niên mắng ngài là tôm tép nhãi nhép như vậy sao?Lăng Phong cũng không nghĩ tới tên tôm tép nhãi nhép này dám không quan tâm đến sự hiện diện của mình, sắc mặt hắn ta không khỏi khó coi thêm mấy phần.Hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng dù Lục Vân thẹn quá hoá giận hay buông lời chế giễu thì mình vẫn duy trì dáng vẻ trêu tức, như thế mới thể hiện được phong thái của vua làm màu.Đáng tiếc.Lăng Phong không dự đoán được Lục Vân căn bản không có chút dao động cảm xúc nào, cũng không buồn quan †âm mà hoàn toàn coi hắn ta thành không khí!Cứ như một cú đấm nện mạnh vào lớp bông. Khinh người quá đáng!"Ông đây cho mày đi rồi sao?" Lăng Phong gầm thét một tiếng, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là không làm ra vẻ được nên trong lòng rất khó chịu.Lục Vân dừng bước.Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với loại người này, nhưng vẫn xoay người nói một câu: "Nếu anh rảnh quá thì đi tìm mấy bác gái Long Quốc nhảy ở quảng trường đi, đừng hô to nói lớn như con chó điên."Như con chó điên? Trong mắt Lăng Phong hiện ra một tia sát ý, đã thật sự nổi giận.Lăng Phong liếm môi, không chút che giấu mà nói: "Tôi nhìn trúng thanh kiếm trong tay hắn."Cô gái áo xanh hơi nhíu mày liễu lại.Cô ta cũng nhìn ra thanh kiếm trong tay Lục Vân có phẩm chất bất phàm, nói thật cô ta cũng muốn. Nhưng bây giờ không phải lúc.Cô gái áo xanh trầm ngâm nói: trước, chuyện khác về sau lại nói."

Trong mắt Lăng Phong thì Lục Vân là hạng tôm tép nhãi nhép, nhưng hắn ta không biết Lục Vân cảm thấy hẳn ta còn không bằng tôm tép, căn bản không cần để ý đến.

"Không có gì cả, về nhà đi ngủ." Lục Vân tùy ý nói một câu rồi bắt đầu xuống núi, không buồn nhìn Lăng Phong thêm một cái.

Dù sao hắn cũng đã giải quyết liên minh Thí Thần Giả, về sau có lẽ nước Mỹ không dám làm trò gì nữa, còn những căn cứ thí nghiệm cải tạo gen kia thì giao cho trăm tên Thần Cảnh đi xử lý.

Hiện tại sống chết của họ nằm trong một suy nghĩ của Lục Vân, họ còn dám chống lại hắn sao. Nhìn thấy Lục Vân chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cứ đi như vậy sao?

Mặc kệ thanh niên mắng ngài là tôm tép nhãi nhép như vậy sao?

Lăng Phong cũng không nghĩ tới tên tôm tép nhãi nhép này dám không quan tâm đến sự hiện diện của mình, sắc mặt hắn ta không khỏi khó coi thêm mấy phần.

Hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng dù Lục Vân thẹn quá hoá giận hay buông lời chế giễu thì mình vẫn duy trì dáng vẻ trêu tức, như thế mới thể hiện được phong thái của vua làm màu.

Đáng tiếc.

Lăng Phong không dự đoán được Lục Vân căn bản không có chút dao động cảm xúc nào, cũng không buồn quan †âm mà hoàn toàn coi hắn ta thành không khí!

Cứ như một cú đấm nện mạnh vào lớp bông. Khinh người quá đáng!

"Ông đây cho mày đi rồi sao?" Lăng Phong gầm thét một tiếng, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là không làm ra vẻ được nên trong lòng rất khó chịu.

Lục Vân dừng bước.

Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với loại người này, nhưng vẫn xoay người nói một câu: "Nếu anh rảnh quá thì đi tìm mấy bác gái Long Quốc nhảy ở quảng trường đi, đừng hô to nói lớn như con chó điên."

Như con chó điên? Trong mắt Lăng Phong hiện ra một tia sát ý, đã thật sự nổi giận.

Lăng Phong liếm môi, không chút che giấu mà nói: "Tôi nhìn trúng thanh kiếm trong tay hắn."

Cô gái áo xanh hơi nhíu mày liễu lại.

Cô ta cũng nhìn ra thanh kiếm trong tay Lục Vân có phẩm chất bất phàm, nói thật cô ta cũng muốn. Nhưng bây giờ không phải lúc.

Cô gái áo xanh trầm ngâm nói: trước, chuyện khác về sau lại nói."

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Trong mắt Lăng Phong thì Lục Vân là hạng tôm tép nhãi nhép, nhưng hắn ta không biết Lục Vân cảm thấy hẳn ta còn không bằng tôm tép, căn bản không cần để ý đến."Không có gì cả, về nhà đi ngủ." Lục Vân tùy ý nói một câu rồi bắt đầu xuống núi, không buồn nhìn Lăng Phong thêm một cái.Dù sao hắn cũng đã giải quyết liên minh Thí Thần Giả, về sau có lẽ nước Mỹ không dám làm trò gì nữa, còn những căn cứ thí nghiệm cải tạo gen kia thì giao cho trăm tên Thần Cảnh đi xử lý.Hiện tại sống chết của họ nằm trong một suy nghĩ của Lục Vân, họ còn dám chống lại hắn sao. Nhìn thấy Lục Vân chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người đều sửng sốt.Cứ đi như vậy sao?Mặc kệ thanh niên mắng ngài là tôm tép nhãi nhép như vậy sao?Lăng Phong cũng không nghĩ tới tên tôm tép nhãi nhép này dám không quan tâm đến sự hiện diện của mình, sắc mặt hắn ta không khỏi khó coi thêm mấy phần.Hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng dù Lục Vân thẹn quá hoá giận hay buông lời chế giễu thì mình vẫn duy trì dáng vẻ trêu tức, như thế mới thể hiện được phong thái của vua làm màu.Đáng tiếc.Lăng Phong không dự đoán được Lục Vân căn bản không có chút dao động cảm xúc nào, cũng không buồn quan †âm mà hoàn toàn coi hắn ta thành không khí!Cứ như một cú đấm nện mạnh vào lớp bông. Khinh người quá đáng!"Ông đây cho mày đi rồi sao?" Lăng Phong gầm thét một tiếng, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là không làm ra vẻ được nên trong lòng rất khó chịu.Lục Vân dừng bước.Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với loại người này, nhưng vẫn xoay người nói một câu: "Nếu anh rảnh quá thì đi tìm mấy bác gái Long Quốc nhảy ở quảng trường đi, đừng hô to nói lớn như con chó điên."Như con chó điên? Trong mắt Lăng Phong hiện ra một tia sát ý, đã thật sự nổi giận.Lăng Phong liếm môi, không chút che giấu mà nói: "Tôi nhìn trúng thanh kiếm trong tay hắn."Cô gái áo xanh hơi nhíu mày liễu lại.Cô ta cũng nhìn ra thanh kiếm trong tay Lục Vân có phẩm chất bất phàm, nói thật cô ta cũng muốn. Nhưng bây giờ không phải lúc.Cô gái áo xanh trầm ngâm nói: trước, chuyện khác về sau lại nói."

Chương 809: Cứ đi như vậy sao?