Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 509: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”Trái tim Lý Việt nguội lạnh hơn phân nửa.Lúc nãy bọn họ chỉ nhìn thoáng qua chiếc xe bình dân này.Bởi vì ai cũng biết chỉ cần hai ba trăm nghìn là có thể mua được một chiếc xe bình dân tốt.Nên không quan tâm lắm.Nhưng lại quên lỡ như bậc cao thủ khiêm tốn bên trong chiếc xe bình dân đó lại là Phaeton thì sao?Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó!"Ôi chao, vậy phải đền nhiều tiền lắm đó, đuôi xe Phaeton biến dạng rồi kìa!"Mẹ của Lý Mỹ căng thẳng."Anh Lý, hay là thế này, anh mau gọi điện cho chủ xe rồi cầu xin anh ta, nếu không được thì gọi chú đến đây?"'Tên đàn em nói tiếp."Đệch, sợ gì! Đâm thì đâm, sao nào? Ai bảo hẳn đỗ xe sát xe tôi như vậy? Đờ mờ, vả lại cậu nghĩ tôi không mua nổi một con Phaeton hai triệu sao? Ông đây từng dùng con series 7 này trong thời gian thực tập đó biết không!"Lý Việt nổi giận đùng đùng, vô cùng ngang ngược.Có điều cậu ta vẫn gọi điện cho chủ xe, gọi đối phương xuống xử lý và xem người ta nói thế nào!Sau khi điện thoại kết nối không lâu, một thanh niên nho nhã yếu ớt, đeo kính chạy ra từ trong nhà hàng, bên cạnh là một cô gái điềm đạm yếu đuối đi theo, chắc là một đôi."Anh đâm vào xe tôi rồi."Chàng trai nho nhã yếu ớt đi tới, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.'Thoạt nhìn cậu ta có vẻ ngốc ngếch.Như chưa trải đời.Thấy vậy, một người tinh ranh như Lý Việt mừng thầm.Quá đã, đụng phải tên dở hơi thế này. Khỏi cần nói, đối phương chắc chẳn là tên nhà giàu mới nổi quê mùa, đốt tiềnmua xe làm ra vẻ, cũng chưa trải đời.Nếu là người trưởng thành, nói không chừng Lý Việt còn cư xử lễ độ.Trái lại, cậu ta tỏ ra dữ dẫn:"Con mẹ nó cậu mù à, ai bảo cậu đỗ xe gần như vậy, làm cho xe của tôi không ra được. Cậu nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào?"Lý Việt xắn tay áo, đi về phía chàng trai đeo kính.Vương Lượng và tên đàn em cũng bao vây cậu ta.Cô gái đứng bên cạnh nói: "Anh đâm vào xe của chúng tôi thì phải sửa xe cho chúng tôi, sao còn hỏi chúng tôi phải xử lý thế nào?""Đúng vậy, anh phải sửa xe cho tôi!"Chàng trai đeo kính nói khẽ."Gì cơ gì cơ? Cậu chặn xe tôi mà còn đòi tôi sửa xe cho cậu? Đệch!"Lý Việt giơ chân đá trúng bụng chàng trai đeo kính rồi chỉ vào cậu ta mắng:"Cậu không hỏi thăm xem Lý Việt tôi là ai! Tưởng tôi dễ trêu chọc đấy à. Nhóc con, nhà cậu ở đâu? Nào, cho tôi địa chỉ"Lý Việt uy hiếp.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”Trái tim Lý Việt nguội lạnh hơn phân nửa.Lúc nãy bọn họ chỉ nhìn thoáng qua chiếc xe bình dân này.Bởi vì ai cũng biết chỉ cần hai ba trăm nghìn là có thể mua được một chiếc xe bình dân tốt.Nên không quan tâm lắm.Nhưng lại quên lỡ như bậc cao thủ khiêm tốn bên trong chiếc xe bình dân đó lại là Phaeton thì sao?Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó!"Ôi chao, vậy phải đền nhiều tiền lắm đó, đuôi xe Phaeton biến dạng rồi kìa!"Mẹ của Lý Mỹ căng thẳng."Anh Lý, hay là thế này, anh mau gọi điện cho chủ xe rồi cầu xin anh ta, nếu không được thì gọi chú đến đây?"'Tên đàn em nói tiếp."Đệch, sợ gì! Đâm thì đâm, sao nào? Ai bảo hẳn đỗ xe sát xe tôi như vậy? Đờ mờ, vả lại cậu nghĩ tôi không mua nổi một con Phaeton hai triệu sao? Ông đây từng dùng con series 7 này trong thời gian thực tập đó biết không!"Lý Việt nổi giận đùng đùng, vô cùng ngang ngược.Có điều cậu ta vẫn gọi điện cho chủ xe, gọi đối phương xuống xử lý và xem người ta nói thế nào!Sau khi điện thoại kết nối không lâu, một thanh niên nho nhã yếu ớt, đeo kính chạy ra từ trong nhà hàng, bên cạnh là một cô gái điềm đạm yếu đuối đi theo, chắc là một đôi."Anh đâm vào xe tôi rồi."Chàng trai nho nhã yếu ớt đi tới, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.'Thoạt nhìn cậu ta có vẻ ngốc ngếch.Như chưa trải đời.Thấy vậy, một người tinh ranh như Lý Việt mừng thầm.Quá đã, đụng phải tên dở hơi thế này. Khỏi cần nói, đối phương chắc chẳn là tên nhà giàu mới nổi quê mùa, đốt tiềnmua xe làm ra vẻ, cũng chưa trải đời.Nếu là người trưởng thành, nói không chừng Lý Việt còn cư xử lễ độ.Trái lại, cậu ta tỏ ra dữ dẫn:"Con mẹ nó cậu mù à, ai bảo cậu đỗ xe gần như vậy, làm cho xe của tôi không ra được. Cậu nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào?"Lý Việt xắn tay áo, đi về phía chàng trai đeo kính.Vương Lượng và tên đàn em cũng bao vây cậu ta.Cô gái đứng bên cạnh nói: "Anh đâm vào xe của chúng tôi thì phải sửa xe cho chúng tôi, sao còn hỏi chúng tôi phải xử lý thế nào?""Đúng vậy, anh phải sửa xe cho tôi!"Chàng trai đeo kính nói khẽ."Gì cơ gì cơ? Cậu chặn xe tôi mà còn đòi tôi sửa xe cho cậu? Đệch!"Lý Việt giơ chân đá trúng bụng chàng trai đeo kính rồi chỉ vào cậu ta mắng:"Cậu không hỏi thăm xem Lý Việt tôi là ai! Tưởng tôi dễ trêu chọc đấy à. Nhóc con, nhà cậu ở đâu? Nào, cho tôi địa chỉ"Lý Việt uy hiếp.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”Trái tim Lý Việt nguội lạnh hơn phân nửa.Lúc nãy bọn họ chỉ nhìn thoáng qua chiếc xe bình dân này.Bởi vì ai cũng biết chỉ cần hai ba trăm nghìn là có thể mua được một chiếc xe bình dân tốt.Nên không quan tâm lắm.Nhưng lại quên lỡ như bậc cao thủ khiêm tốn bên trong chiếc xe bình dân đó lại là Phaeton thì sao?Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó!"Ôi chao, vậy phải đền nhiều tiền lắm đó, đuôi xe Phaeton biến dạng rồi kìa!"Mẹ của Lý Mỹ căng thẳng."Anh Lý, hay là thế này, anh mau gọi điện cho chủ xe rồi cầu xin anh ta, nếu không được thì gọi chú đến đây?"'Tên đàn em nói tiếp."Đệch, sợ gì! Đâm thì đâm, sao nào? Ai bảo hẳn đỗ xe sát xe tôi như vậy? Đờ mờ, vả lại cậu nghĩ tôi không mua nổi một con Phaeton hai triệu sao? Ông đây từng dùng con series 7 này trong thời gian thực tập đó biết không!"Lý Việt nổi giận đùng đùng, vô cùng ngang ngược.Có điều cậu ta vẫn gọi điện cho chủ xe, gọi đối phương xuống xử lý và xem người ta nói thế nào!Sau khi điện thoại kết nối không lâu, một thanh niên nho nhã yếu ớt, đeo kính chạy ra từ trong nhà hàng, bên cạnh là một cô gái điềm đạm yếu đuối đi theo, chắc là một đôi."Anh đâm vào xe tôi rồi."Chàng trai nho nhã yếu ớt đi tới, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.'Thoạt nhìn cậu ta có vẻ ngốc ngếch.Như chưa trải đời.Thấy vậy, một người tinh ranh như Lý Việt mừng thầm.Quá đã, đụng phải tên dở hơi thế này. Khỏi cần nói, đối phương chắc chẳn là tên nhà giàu mới nổi quê mùa, đốt tiềnmua xe làm ra vẻ, cũng chưa trải đời.Nếu là người trưởng thành, nói không chừng Lý Việt còn cư xử lễ độ.Trái lại, cậu ta tỏ ra dữ dẫn:"Con mẹ nó cậu mù à, ai bảo cậu đỗ xe gần như vậy, làm cho xe của tôi không ra được. Cậu nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào?"Lý Việt xắn tay áo, đi về phía chàng trai đeo kính.Vương Lượng và tên đàn em cũng bao vây cậu ta.Cô gái đứng bên cạnh nói: "Anh đâm vào xe của chúng tôi thì phải sửa xe cho chúng tôi, sao còn hỏi chúng tôi phải xử lý thế nào?""Đúng vậy, anh phải sửa xe cho tôi!"Chàng trai đeo kính nói khẽ."Gì cơ gì cơ? Cậu chặn xe tôi mà còn đòi tôi sửa xe cho cậu? Đệch!"Lý Việt giơ chân đá trúng bụng chàng trai đeo kính rồi chỉ vào cậu ta mắng:"Cậu không hỏi thăm xem Lý Việt tôi là ai! Tưởng tôi dễ trêu chọc đấy à. Nhóc con, nhà cậu ở đâu? Nào, cho tôi địa chỉ"Lý Việt uy hiếp.