Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 861: Thật sự không ngại?
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. "Cốc Tông Chủ, ông xác định không ngại sao?" "Ha ha, không ngại.""Thật sự không ngại?""Thật không ngại.""Tôi là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, có được đại cơ duyên, ông không sợ tôi lấy cái Đan Đỉnh phía dưới đi sao?""Nếu như thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho anh Lục.""Ông thật dối trá."Lục Vân cố ý kích thích Cốc Thanh Sơn nhiều lần.Ai bảo ông muốn Tru Ma, ai bảo ông kiểm tra tôi, hiện tại gặp chuyện xui xẻo là do ông tự tìm.Lúc này Cốc Thanh Sơn thật sự sắp khóc. Ông có thể không ngại sao? Ông có thể nói mình rất để ý sao?Lưu Lão đã nói đến vậy rồi, nếu Cốc Thanh Sơn bảo mình rất để ý thì không phải là hẹp hòi như Lưu Lão đã nói sao?Cứ hỏi hoài hỏi hoài, thật là đáng ghét! Hiện tại Cốc Thanh Sơn mới phát hiện Lục Vân này thật cà chớn!Lục Vân thấy sắc mặt ông càng ngày càng khó coi thì tâm tình lập tức vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Nếu Cốc Tông Chủ không để ý thì tôi từ chối cũng bất kính."Nói xong, hắn nghênh ngang đi xuống một tầng, bước vào tầng thứ mười.Cái Đan Đỉnh đỏ rực kia mất đi nhiệt độ do linh hỏa cung cấp nên không còn sáng bóng như trước đó.Nhưng vấn đề không lớn, Lục Vân cắt ngón tay bôi một giọt máu tươi lên Đan Đỉnh, đây là một khâu cần thiết để trao đổi với pháp bảo.Nếu như Càn Khôn Đan Dương đỉnh có phản ứng thì sẽ tiếp tục bước kế tiếp. Máu tươi bôi lên mặt ngoài cái Đan Đỉnh đỏ rực, cấp tốc bị hấp thu. Nhưng mà một phút trôi qua, Đan Đỉnh không có phản ứng gì.Hai phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không phản ứng.Năm phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng.Bình thường trôi qua thời gian dài như vậy mà Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng chứng tỏ Càn Khôn Đan Dương đỉnh không có hứng thú với Lục Vân."Anh Lục đừng nhụt chí, anh đã được ý chí của Thanh Đế tán thành thì về sau nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn, chút cản trở nho nhỏ này không quan trọng..."Tâm tình của Cốc Thanh Sơn rất tốt nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, không ngừng an ủi Lục Vân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một cái.Nhưng Cốc Thanh Sơn nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt đi.Nụ cười của ông lập tức cứng lại trên khóe môi.
"Cốc Tông Chủ, ông xác định không ngại sao?" "Ha ha, không ngại."
"Thật sự không ngại?"
"Thật không ngại."
"Tôi là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, có được đại cơ duyên, ông không sợ tôi lấy cái Đan Đỉnh phía dưới đi sao?"
"Nếu như thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho anh Lục."
"Ông thật dối trá."
Lục Vân cố ý kích thích Cốc Thanh Sơn nhiều lần.
Ai bảo ông muốn Tru Ma, ai bảo ông kiểm tra tôi, hiện tại gặp chuyện xui xẻo là do ông tự tìm.
Lúc này Cốc Thanh Sơn thật sự sắp khóc. Ông có thể không ngại sao? Ông có thể nói mình rất để ý sao?
Lưu Lão đã nói đến vậy rồi, nếu Cốc Thanh Sơn bảo mình rất để ý thì không phải là hẹp hòi như Lưu Lão đã nói sao?
Cứ hỏi hoài hỏi hoài, thật là đáng ghét! Hiện tại Cốc Thanh Sơn mới phát hiện Lục Vân này thật cà chớn!
Lục Vân thấy sắc mặt ông càng ngày càng khó coi thì tâm tình lập tức vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Nếu Cốc Tông Chủ không để ý thì tôi từ chối cũng bất kính."
Nói xong, hắn nghênh ngang đi xuống một tầng, bước vào tầng thứ mười.
Cái Đan Đỉnh đỏ rực kia mất đi nhiệt độ do linh hỏa cung cấp nên không còn sáng bóng như trước đó.
Nhưng vấn đề không lớn, Lục Vân cắt ngón tay bôi một giọt máu tươi lên Đan Đỉnh, đây là một khâu cần thiết để trao đổi với pháp bảo.
Nếu như Càn Khôn Đan Dương đỉnh có phản ứng thì sẽ tiếp tục bước kế tiếp. Máu tươi bôi lên mặt ngoài cái Đan Đỉnh đỏ rực, cấp tốc bị hấp thu. Nhưng mà một phút trôi qua, Đan Đỉnh không có phản ứng gì.
Hai phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không phản ứng.
Năm phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng.
Bình thường trôi qua thời gian dài như vậy mà Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng chứng tỏ Càn Khôn Đan Dương đỉnh không có hứng thú với Lục Vân.
"Anh Lục đừng nhụt chí, anh đã được ý chí của Thanh Đế tán thành thì về sau nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn, chút cản trở nho nhỏ này không quan trọng..."
Tâm tình của Cốc Thanh Sơn rất tốt nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, không ngừng an ủi Lục Vân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một cái.
Nhưng Cốc Thanh Sơn nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt đi.
Nụ cười của ông lập tức cứng lại trên khóe môi.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. "Cốc Tông Chủ, ông xác định không ngại sao?" "Ha ha, không ngại.""Thật sự không ngại?""Thật không ngại.""Tôi là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, có được đại cơ duyên, ông không sợ tôi lấy cái Đan Đỉnh phía dưới đi sao?""Nếu như thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho anh Lục.""Ông thật dối trá."Lục Vân cố ý kích thích Cốc Thanh Sơn nhiều lần.Ai bảo ông muốn Tru Ma, ai bảo ông kiểm tra tôi, hiện tại gặp chuyện xui xẻo là do ông tự tìm.Lúc này Cốc Thanh Sơn thật sự sắp khóc. Ông có thể không ngại sao? Ông có thể nói mình rất để ý sao?Lưu Lão đã nói đến vậy rồi, nếu Cốc Thanh Sơn bảo mình rất để ý thì không phải là hẹp hòi như Lưu Lão đã nói sao?Cứ hỏi hoài hỏi hoài, thật là đáng ghét! Hiện tại Cốc Thanh Sơn mới phát hiện Lục Vân này thật cà chớn!Lục Vân thấy sắc mặt ông càng ngày càng khó coi thì tâm tình lập tức vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Nếu Cốc Tông Chủ không để ý thì tôi từ chối cũng bất kính."Nói xong, hắn nghênh ngang đi xuống một tầng, bước vào tầng thứ mười.Cái Đan Đỉnh đỏ rực kia mất đi nhiệt độ do linh hỏa cung cấp nên không còn sáng bóng như trước đó.Nhưng vấn đề không lớn, Lục Vân cắt ngón tay bôi một giọt máu tươi lên Đan Đỉnh, đây là một khâu cần thiết để trao đổi với pháp bảo.Nếu như Càn Khôn Đan Dương đỉnh có phản ứng thì sẽ tiếp tục bước kế tiếp. Máu tươi bôi lên mặt ngoài cái Đan Đỉnh đỏ rực, cấp tốc bị hấp thu. Nhưng mà một phút trôi qua, Đan Đỉnh không có phản ứng gì.Hai phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không phản ứng.Năm phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng.Bình thường trôi qua thời gian dài như vậy mà Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng chứng tỏ Càn Khôn Đan Dương đỉnh không có hứng thú với Lục Vân."Anh Lục đừng nhụt chí, anh đã được ý chí của Thanh Đế tán thành thì về sau nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn, chút cản trở nho nhỏ này không quan trọng..."Tâm tình của Cốc Thanh Sơn rất tốt nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, không ngừng an ủi Lục Vân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một cái.Nhưng Cốc Thanh Sơn nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt đi.Nụ cười của ông lập tức cứng lại trên khóe môi.