Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 875: Lưu Lão đi rồi
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. "Lưu Lão tận tuy bảo vệ Đan Dương Tháp cả đời, là người trên dưới Đan Dương Tông chúng tôi kính nể nhất.""Bây giờ Lưu Lão đi rồi, chỉ để lại một đệ tử chân truyền là Lục Vân nên dù Lục Vân phạm sai lầm thì chúng tôi cũng không có quyền xử trí, chỉ có thể giao cho Tông Chủ."Mộc Bình bày tỏ tình cảm dạt dào.Vấn đề nan giải gì cứ giao cho Tông Chủ là được, tránh đau đầu.Kỳ thật bà ta cũng không nói sai.Lưu Lão đi rồi.Nhưng là rời khỏi Đan Dương Tháp, chạy ra bên ngoài Côn Luân Sơn để trải nghiệm cuộc sống mới.Giữ tháp cả đời, chờ mãi mới được người có đại cơ duyên, nhiệm vụ của lão đã hoàn thành, chạy ra bên ngoài thả bay bản thân cũng chẳng có vấn đề gì.Chỉ là hai chữ 'Đi rồi này phải xem Mạc Thanh Uyển lý giải ra sao.Vu trưởng lão nhịn không được thầm vỗ tay tán dương, không thể không nói Mộc Bình là người có đầu óc linh hoạt nhất trong tất cả trưởng lão của Đan Dương Tông, lí do thoái thác này thực sự quá khéo.Gặp cái gì khó cứ giao cho Tông Chủ!Vu trưởng lão nói theo ý Mộc Bình: "Cụ thể là như thế đó, rất ít người trong Đan Dương Tông biết tin tức Lưu Lão đi, tôi cũng vừa biết thôi."Câu này giải thích vì sao xuất hiện mâu thuẫn trước sau trong lời nói của ông ta.Trong tình huống bình thường, nếu như Lưu Lão không đi rồi thì đệ tử của lão phạm sai lầm, nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt.Nhưng Lưu Lão đã đi, đương nhiên nên tôn trọng Người mất' một chút, nếu khi Lưu Lão 'Thi cốt chưa lạnh' mà đã xuống tay với đệ tử chân truyền của lão thì không khỏi quá vô tình.Vu trưởng lão cảm thấy mình đã giải thích thông được rồi.Cả vị đại sư huynh tông môn Trương Vận đã đoán ra chân tướng cũng suýt tin tưởng lời nói dối của họ.Không ngờ trưởng lão của Đan Dương Tông đều là người biết diễn xuất, hay về sau mở một cái 'Lớp huấn luyện diễn xuất Đan Dương' trong tông môn luôn di.Trương Vận cảm thấy ý tưởng này không tệ, có thể xin Tông Chủ.Nhưng Mạc Thanh Uyển lại là nửa tin nửa ngờ, nhíu mày nói: "Cho nên hai vị trưởng lão có ý là, chỉ có Tông Chủ Đan Dương Tông các người mới có quyền xử trí tên đầu trọc này?”Vu trưởng lão lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Nhìn từ tình huống trước mắt thì đúng là như vậy, nhưng cô Mạc, nghe tôi khuyên một lời, nếu Lục Vân không làm quá đáng thì các người cứ... Cứ lui một bước đi!"Thư Viện muốn mà không đạt được, một là vì thân hình dung mạo của cô không phải người bình thường có thể xứng đôi.Hai là vì mẹ cô, Lữ Khinh Nga, là sư phụ của Vân Sơn Thư Viện, hơn nữa còn dạy ngay trên học đường của Mạc Thanh Uyển, nam học viên nào dám tuỳ tiện đi cua con gái của bà?Hơn nữa thiên phú tu luyện của Mạc Thanh Uyển lại không tệ, ngộ tính đối các các loại công pháp cực cao, cho nên bình thường lúc cô lên học đường luôn là thiên nga trắng lạnh lùng.Phần lớn học viên đều có thể tự ti trước mặt cô.
"Lưu Lão tận tuy bảo vệ Đan Dương Tháp cả đời, là người trên dưới Đan Dương Tông chúng tôi kính nể nhất."
"Bây giờ Lưu Lão đi rồi, chỉ để lại một đệ tử chân truyền là Lục Vân nên dù Lục Vân phạm sai lầm thì chúng tôi cũng không có quyền xử trí, chỉ có thể giao cho Tông Chủ."
Mộc Bình bày tỏ tình cảm dạt dào.
Vấn đề nan giải gì cứ giao cho Tông Chủ là được, tránh đau đầu.
Kỳ thật bà ta cũng không nói sai.
Lưu Lão đi rồi.
Nhưng là rời khỏi Đan Dương Tháp, chạy ra bên ngoài Côn Luân Sơn để trải nghiệm cuộc sống mới.
Giữ tháp cả đời, chờ mãi mới được người có đại cơ duyên, nhiệm vụ của lão đã hoàn thành, chạy ra bên ngoài thả bay bản thân cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ là hai chữ 'Đi rồi này phải xem Mạc Thanh Uyển lý giải ra sao.
Vu trưởng lão nhịn không được thầm vỗ tay tán dương, không thể không nói Mộc Bình là người có đầu óc linh hoạt nhất trong tất cả trưởng lão của Đan Dương Tông, lí do thoái thác này thực sự quá khéo.
Gặp cái gì khó cứ giao cho Tông Chủ!
Vu trưởng lão nói theo ý Mộc Bình: "Cụ thể là như thế đó, rất ít người trong Đan Dương Tông biết tin tức Lưu Lão đi, tôi cũng vừa biết thôi."
Câu này giải thích vì sao xuất hiện mâu thuẫn trước sau trong lời nói của ông ta.
Trong tình huống bình thường, nếu như Lưu Lão không đi rồi thì đệ tử của lão phạm sai lầm, nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt.
Nhưng Lưu Lão đã đi, đương nhiên nên tôn trọng Người mất' một chút, nếu khi Lưu Lão 'Thi cốt chưa lạnh' mà đã xuống tay với đệ tử chân truyền của lão thì không khỏi quá vô tình.
Vu trưởng lão cảm thấy mình đã giải thích thông được rồi.
Cả vị đại sư huynh tông môn Trương Vận đã đoán ra chân tướng cũng suýt tin tưởng lời nói dối của họ.
Không ngờ trưởng lão của Đan Dương Tông đều là người biết diễn xuất, hay về sau mở một cái 'Lớp huấn luyện diễn xuất Đan Dương' trong tông môn luôn di.
Trương Vận cảm thấy ý tưởng này không tệ, có thể xin Tông Chủ.
Nhưng Mạc Thanh Uyển lại là nửa tin nửa ngờ, nhíu mày nói: "Cho nên hai vị trưởng lão có ý là, chỉ có Tông Chủ Đan Dương Tông các người mới có quyền xử trí tên đầu trọc này?”
Vu trưởng lão lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Nhìn từ tình huống trước mắt thì đúng là như vậy, nhưng cô Mạc, nghe tôi khuyên một lời, nếu Lục Vân không làm quá đáng thì các người cứ... Cứ lui một bước đi!"
Thư Viện muốn mà không đạt được, một là vì thân hình dung mạo của cô không phải người bình thường có thể xứng đôi.
Hai là vì mẹ cô, Lữ Khinh Nga, là sư phụ của Vân Sơn Thư Viện, hơn nữa còn dạy ngay trên học đường của Mạc Thanh Uyển, nam học viên nào dám tuỳ tiện đi cua con gái của bà?
Hơn nữa thiên phú tu luyện của Mạc Thanh Uyển lại không tệ, ngộ tính đối các các loại công pháp cực cao, cho nên bình thường lúc cô lên học đường luôn là thiên nga trắng lạnh lùng.
Phần lớn học viên đều có thể tự ti trước mặt cô.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. "Lưu Lão tận tuy bảo vệ Đan Dương Tháp cả đời, là người trên dưới Đan Dương Tông chúng tôi kính nể nhất.""Bây giờ Lưu Lão đi rồi, chỉ để lại một đệ tử chân truyền là Lục Vân nên dù Lục Vân phạm sai lầm thì chúng tôi cũng không có quyền xử trí, chỉ có thể giao cho Tông Chủ."Mộc Bình bày tỏ tình cảm dạt dào.Vấn đề nan giải gì cứ giao cho Tông Chủ là được, tránh đau đầu.Kỳ thật bà ta cũng không nói sai.Lưu Lão đi rồi.Nhưng là rời khỏi Đan Dương Tháp, chạy ra bên ngoài Côn Luân Sơn để trải nghiệm cuộc sống mới.Giữ tháp cả đời, chờ mãi mới được người có đại cơ duyên, nhiệm vụ của lão đã hoàn thành, chạy ra bên ngoài thả bay bản thân cũng chẳng có vấn đề gì.Chỉ là hai chữ 'Đi rồi này phải xem Mạc Thanh Uyển lý giải ra sao.Vu trưởng lão nhịn không được thầm vỗ tay tán dương, không thể không nói Mộc Bình là người có đầu óc linh hoạt nhất trong tất cả trưởng lão của Đan Dương Tông, lí do thoái thác này thực sự quá khéo.Gặp cái gì khó cứ giao cho Tông Chủ!Vu trưởng lão nói theo ý Mộc Bình: "Cụ thể là như thế đó, rất ít người trong Đan Dương Tông biết tin tức Lưu Lão đi, tôi cũng vừa biết thôi."Câu này giải thích vì sao xuất hiện mâu thuẫn trước sau trong lời nói của ông ta.Trong tình huống bình thường, nếu như Lưu Lão không đi rồi thì đệ tử của lão phạm sai lầm, nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt.Nhưng Lưu Lão đã đi, đương nhiên nên tôn trọng Người mất' một chút, nếu khi Lưu Lão 'Thi cốt chưa lạnh' mà đã xuống tay với đệ tử chân truyền của lão thì không khỏi quá vô tình.Vu trưởng lão cảm thấy mình đã giải thích thông được rồi.Cả vị đại sư huynh tông môn Trương Vận đã đoán ra chân tướng cũng suýt tin tưởng lời nói dối của họ.Không ngờ trưởng lão của Đan Dương Tông đều là người biết diễn xuất, hay về sau mở một cái 'Lớp huấn luyện diễn xuất Đan Dương' trong tông môn luôn di.Trương Vận cảm thấy ý tưởng này không tệ, có thể xin Tông Chủ.Nhưng Mạc Thanh Uyển lại là nửa tin nửa ngờ, nhíu mày nói: "Cho nên hai vị trưởng lão có ý là, chỉ có Tông Chủ Đan Dương Tông các người mới có quyền xử trí tên đầu trọc này?”Vu trưởng lão lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Nhìn từ tình huống trước mắt thì đúng là như vậy, nhưng cô Mạc, nghe tôi khuyên một lời, nếu Lục Vân không làm quá đáng thì các người cứ... Cứ lui một bước đi!"Thư Viện muốn mà không đạt được, một là vì thân hình dung mạo của cô không phải người bình thường có thể xứng đôi.Hai là vì mẹ cô, Lữ Khinh Nga, là sư phụ của Vân Sơn Thư Viện, hơn nữa còn dạy ngay trên học đường của Mạc Thanh Uyển, nam học viên nào dám tuỳ tiện đi cua con gái của bà?Hơn nữa thiên phú tu luyện của Mạc Thanh Uyển lại không tệ, ngộ tính đối các các loại công pháp cực cao, cho nên bình thường lúc cô lên học đường luôn là thiên nga trắng lạnh lùng.Phần lớn học viên đều có thể tự ti trước mặt cô.