Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 898: Ông Chính Nguyên nhận

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  'Trên sân lập tức xuất hiện hai tên đầu trọc.Mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, rốt cuộc cũng biết tại sao Lục Vân lại có tạo hình đầu trọc này, thì ra là do linh hỏa.Ầm!Ông Chính Nguyên quá sợ hãi, thân thể nhanh chóng rơi xuống, may mà Lục Vân không tiếp tục sử dụng linh hỏa công kích mà dùng tay không đập ông ta rơi ầm ầm xuống đất.Còn linh hỏa vừa rồi thì không ai biết nó từ đâu tới, cũng không biết nó bị Lục Vân thu lại như thế nào.Nó đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị rồi lại biến mất không còn tăm hơi.Nếu không phải tạo hình đầu trọc của Ông Chính Nguyên sáng mắt như vậy thì tất cả mọi người còn tưởng rằng cảnh vừa rồi là ảo giác.Ngón tay của Lục Vân đã khôi phục bình thường, trong lòng cũng cực kỳ mừng rỡ.Lúc đầu hắn cũng muốn khiêm tốn kín tiếng, đáng tiếc thực lực không cho. phép, vào thời khắc hắn quyết định muốn dạy cho Ông Chính Nguyên một bài học thì đã định sẵn hắn không khiêm tốn được nữa.Hai mươi tuổi mà đánh bại cả Kim Đan Kỳ trung kỳ, đây là một chuyện cực kỳ nghịch thiên, chắc hẳn không lâu sau danh hiệu tên trọc đầu này sẽ truyền khắp cả Côn Luân.Lục Vân nghĩ dù sao cũng đã làm lớn chuyện rồi thì dứt khoát kiêu căng thêm một chút, lợi dụng cơ hội lần này để thử uy lực linh hỏa ra sao luôn.Hiệu quả vượt quá tưởng tượng.Xem ra sau này phải thu gom linh hỏa nhiều hơn, dù sao với tình hình trước mắt thì hắn muốn tăng lên tu vi là rất khó, hắn kẹt cứng ở nơi đây rồi.Lục Vân không biết người khác có tình trạng này không, dù sao hắn là như vậy, cứ như tu vi đã tới điểm tới hạn.Rất kỳ quái, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.Nếu tu vi không tăng lên được thì chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế đề cao năng lực chiến đấu, ví dụ như cắn nuốt linh hỏa cũng là một cách trong đó.Lần này Lục Vân kiêu căng phóng ra linh hỏa công kích căn bản không lo lắng thân phận người kế thừa ý chí của Thanh Đế bị bại lộ, cũng không quan tâm chút nào.Thấy Ông Chính Nguyên rơi xuống đất, Lục Vân lại đấm một quyền nện lên trên vai lão già bắt chước tạo hình đầu trọc của mình rồi quát: "Quỳ xuống nói xin lỗi!"Phù phù!Ông Chính Nguyên quỳ.Ông ta thực sự sợ rồi. Đời này ông ta chưa từng gặp tên biến thái nào khủng bố như vậy, ông ta còn có thể làm sao, chỉ có thể làm theo ý Lục Vân mà quỳ xuống đất lớn tiếng nói:"Cốc Tông Chủ, thật xin lỗi!"Ông ta không nên không tôn trọng Cốc Thanh Sơn, trước đó khi nói chuyện còn giãm lên phi kiếm trên không trung làm ra vẻ.Cho nên Ông Chính Nguyên xin lỗi.Nhưng ai biết Lục Vân lại lộ vẻ bất mãn nói: "Cả nói xin lỗi cũng không biết nói với ai, ông còn có mặt mũi bắt chước tạo hình của tôi? Ông đầu trọc đẹp trai bằng tôi không?”".." Ông Chính Nguyên khóc không ra nước mắt.Tạo hình đầu trọc này không phải do hắn tạo nên sao, ông ta bắt chước cái gì chứ?Nói xấu tôi thì thôi mà còn sỉ nhục tôi, nói tôi trọc không bằng cậu... Được thôi, dường như thật sự không bằng, căn bản là một trời một vực.Ông Chính Nguyên nghiêm mặt lại, sau đó trong đầu hiện lên một tia sáng, lúc này mới hồi tưởng lại ban đầu Lục Vân mắng ông ta sủa đã từng nói một câu."Đầu trọc tiền bối, tôi xin lỗi người phụ nữ yêu mến của ngài, tôi không nên quấy nhiễu cô ấy.""Vậy còn tạm được." Lục Vân từ tốn nói.Rốt cục Ông Chính Nguyên cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng biết vì sao đầu trọc tiền bối trẻ tuổi này tức giận ép mình xin lỗi, hóa ra là vì phụ nữ.

'Trên sân lập tức xuất hiện hai tên đầu trọc.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, rốt cuộc cũng biết tại sao Lục Vân lại có tạo hình đầu trọc này, thì ra là do linh hỏa.

Ầm!

Ông Chính Nguyên quá sợ hãi, thân thể nhanh chóng rơi xuống, may mà Lục Vân không tiếp tục sử dụng linh hỏa công kích mà dùng tay không đập ông ta rơi ầm ầm xuống đất.

Còn linh hỏa vừa rồi thì không ai biết nó từ đâu tới, cũng không biết nó bị Lục Vân thu lại như thế nào.

Nó đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị rồi lại biến mất không còn tăm hơi.

Nếu không phải tạo hình đầu trọc của Ông Chính Nguyên sáng mắt như vậy thì tất cả mọi người còn tưởng rằng cảnh vừa rồi là ảo giác.

Ngón tay của Lục Vân đã khôi phục bình thường, trong lòng cũng cực kỳ mừng rỡ.

Lúc đầu hắn cũng muốn khiêm tốn kín tiếng, đáng tiếc thực lực không cho. phép, vào thời khắc hắn quyết định muốn dạy cho Ông Chính Nguyên một bài học thì đã định sẵn hắn không khiêm tốn được nữa.

Hai mươi tuổi mà đánh bại cả Kim Đan Kỳ trung kỳ, đây là một chuyện cực kỳ nghịch thiên, chắc hẳn không lâu sau danh hiệu tên trọc đầu này sẽ truyền khắp cả Côn Luân.

Lục Vân nghĩ dù sao cũng đã làm lớn chuyện rồi thì dứt khoát kiêu căng thêm một chút, lợi dụng cơ hội lần này để thử uy lực linh hỏa ra sao luôn.

Hiệu quả vượt quá tưởng tượng.

Xem ra sau này phải thu gom linh hỏa nhiều hơn, dù sao với tình hình trước mắt thì hắn muốn tăng lên tu vi là rất khó, hắn kẹt cứng ở nơi đây rồi.

Lục Vân không biết người khác có tình trạng này không, dù sao hắn là như vậy, cứ như tu vi đã tới điểm tới hạn.

Rất kỳ quái, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.

Nếu tu vi không tăng lên được thì chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế đề cao năng lực chiến đấu, ví dụ như cắn nuốt linh hỏa cũng là một cách trong đó.

Lần này Lục Vân kiêu căng phóng ra linh hỏa công kích căn bản không lo lắng thân phận người kế thừa ý chí của Thanh Đế bị bại lộ, cũng không quan tâm chút nào.

Thấy Ông Chính Nguyên rơi xuống đất, Lục Vân lại đấm một quyền nện lên trên vai lão già bắt chước tạo hình đầu trọc của mình rồi quát: "Quỳ xuống nói xin lỗi!"

Phù phù!

Ông Chính Nguyên quỳ.

Ông ta thực sự sợ rồi. Đời này ông ta chưa từng gặp tên biến thái nào khủng bố như vậy, ông ta còn có thể làm sao, chỉ có thể làm theo ý Lục Vân mà quỳ xuống đất lớn tiếng nói:

"Cốc Tông Chủ, thật xin lỗi!"

Ông ta không nên không tôn trọng Cốc Thanh Sơn, trước đó khi nói chuyện còn giãm lên phi kiếm trên không trung làm ra vẻ.

Cho nên Ông Chính Nguyên xin lỗi.

Nhưng ai biết Lục Vân lại lộ vẻ bất mãn nói: "Cả nói xin lỗi cũng không biết nói với ai, ông còn có mặt mũi bắt chước tạo hình của tôi? Ông đầu trọc đẹp trai bằng tôi không?”

".." Ông Chính Nguyên khóc không ra nước mắt.

Tạo hình đầu trọc này không phải do hắn tạo nên sao, ông ta bắt chước cái gì chứ?

Nói xấu tôi thì thôi mà còn sỉ nhục tôi, nói tôi trọc không bằng cậu... Được thôi, dường như thật sự không bằng, căn bản là một trời một vực.

Ông Chính Nguyên nghiêm mặt lại, sau đó trong đầu hiện lên một tia sáng, lúc này mới hồi tưởng lại ban đầu Lục Vân mắng ông ta sủa đã từng nói một câu.

"Đầu trọc tiền bối, tôi xin lỗi người phụ nữ yêu mến của ngài, tôi không nên quấy nhiễu cô ấy."

"Vậy còn tạm được." Lục Vân từ tốn nói.

Rốt cục Ông Chính Nguyên cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng biết vì sao đầu trọc tiền bối trẻ tuổi này tức giận ép mình xin lỗi, hóa ra là vì phụ nữ.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  'Trên sân lập tức xuất hiện hai tên đầu trọc.Mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, rốt cuộc cũng biết tại sao Lục Vân lại có tạo hình đầu trọc này, thì ra là do linh hỏa.Ầm!Ông Chính Nguyên quá sợ hãi, thân thể nhanh chóng rơi xuống, may mà Lục Vân không tiếp tục sử dụng linh hỏa công kích mà dùng tay không đập ông ta rơi ầm ầm xuống đất.Còn linh hỏa vừa rồi thì không ai biết nó từ đâu tới, cũng không biết nó bị Lục Vân thu lại như thế nào.Nó đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị rồi lại biến mất không còn tăm hơi.Nếu không phải tạo hình đầu trọc của Ông Chính Nguyên sáng mắt như vậy thì tất cả mọi người còn tưởng rằng cảnh vừa rồi là ảo giác.Ngón tay của Lục Vân đã khôi phục bình thường, trong lòng cũng cực kỳ mừng rỡ.Lúc đầu hắn cũng muốn khiêm tốn kín tiếng, đáng tiếc thực lực không cho. phép, vào thời khắc hắn quyết định muốn dạy cho Ông Chính Nguyên một bài học thì đã định sẵn hắn không khiêm tốn được nữa.Hai mươi tuổi mà đánh bại cả Kim Đan Kỳ trung kỳ, đây là một chuyện cực kỳ nghịch thiên, chắc hẳn không lâu sau danh hiệu tên trọc đầu này sẽ truyền khắp cả Côn Luân.Lục Vân nghĩ dù sao cũng đã làm lớn chuyện rồi thì dứt khoát kiêu căng thêm một chút, lợi dụng cơ hội lần này để thử uy lực linh hỏa ra sao luôn.Hiệu quả vượt quá tưởng tượng.Xem ra sau này phải thu gom linh hỏa nhiều hơn, dù sao với tình hình trước mắt thì hắn muốn tăng lên tu vi là rất khó, hắn kẹt cứng ở nơi đây rồi.Lục Vân không biết người khác có tình trạng này không, dù sao hắn là như vậy, cứ như tu vi đã tới điểm tới hạn.Rất kỳ quái, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.Nếu tu vi không tăng lên được thì chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế đề cao năng lực chiến đấu, ví dụ như cắn nuốt linh hỏa cũng là một cách trong đó.Lần này Lục Vân kiêu căng phóng ra linh hỏa công kích căn bản không lo lắng thân phận người kế thừa ý chí của Thanh Đế bị bại lộ, cũng không quan tâm chút nào.Thấy Ông Chính Nguyên rơi xuống đất, Lục Vân lại đấm một quyền nện lên trên vai lão già bắt chước tạo hình đầu trọc của mình rồi quát: "Quỳ xuống nói xin lỗi!"Phù phù!Ông Chính Nguyên quỳ.Ông ta thực sự sợ rồi. Đời này ông ta chưa từng gặp tên biến thái nào khủng bố như vậy, ông ta còn có thể làm sao, chỉ có thể làm theo ý Lục Vân mà quỳ xuống đất lớn tiếng nói:"Cốc Tông Chủ, thật xin lỗi!"Ông ta không nên không tôn trọng Cốc Thanh Sơn, trước đó khi nói chuyện còn giãm lên phi kiếm trên không trung làm ra vẻ.Cho nên Ông Chính Nguyên xin lỗi.Nhưng ai biết Lục Vân lại lộ vẻ bất mãn nói: "Cả nói xin lỗi cũng không biết nói với ai, ông còn có mặt mũi bắt chước tạo hình của tôi? Ông đầu trọc đẹp trai bằng tôi không?”".." Ông Chính Nguyên khóc không ra nước mắt.Tạo hình đầu trọc này không phải do hắn tạo nên sao, ông ta bắt chước cái gì chứ?Nói xấu tôi thì thôi mà còn sỉ nhục tôi, nói tôi trọc không bằng cậu... Được thôi, dường như thật sự không bằng, căn bản là một trời một vực.Ông Chính Nguyên nghiêm mặt lại, sau đó trong đầu hiện lên một tia sáng, lúc này mới hồi tưởng lại ban đầu Lục Vân mắng ông ta sủa đã từng nói một câu."Đầu trọc tiền bối, tôi xin lỗi người phụ nữ yêu mến của ngài, tôi không nên quấy nhiễu cô ấy.""Vậy còn tạm được." Lục Vân từ tốn nói.Rốt cục Ông Chính Nguyên cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng biết vì sao đầu trọc tiền bối trẻ tuổi này tức giận ép mình xin lỗi, hóa ra là vì phụ nữ.

Chương 898: Ông Chính Nguyên nhận