Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 945: Đồ đầu trọc tham lam!

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Rồng là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết Long Quốc. Là thứ có dòng máu cao quý, bề trên của tất cả mọi thứ.Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vân, con rồng trong truyền thuyết lại run rẩy sợ hãi, quay về long trụ.Khi ảo ảnh huyết long biến mất, trận pháp xung quanh cũng biến mất theo. Lục Vân thầm tiếc nuối, quá tiếc nuối. Không biết hôm nay bị làm sao, mất hai cơ hội liên tiếp rồi.Một lần là để Hồn Vô Cực mang theo cánh tay kia chạy thoát được, lần thứ hai cũng để long hồn kia chạy được nốt.Cuộc sống quá thất bại! Lục Vân uể oải nghĩ vậy. Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ chửi ầm lên.Người bình thường đụng phải Hồn Vô Cực hoặc là huyết long làm gì còn cơ hội sống sót?Nhưng Lục Vân thì sao? Còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không lấy được cánh tay trái của Thần Thi và nuốt trọn con huyết long kia.Đồ đầu trọc tham lam!Liễu Yên Nhi mãi không lấy lại được tinh thần, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.Cô phát hiện Tiểu Lục Vân là một nhân vật đáng sợ. Đấy là rồng đấy! Bị dọa chạy luôn rồi ư?Liễu Yên Nhi liếm đôi môi khô khốc: “Tiểu Lục Vân, thành thật khai báo, rốt cuộc em là quái thai gì vậy hả?”Lục Vân đang uể oải, nghe Liễu Yên Nhi nói vậy cũng im lặng. Mình là quái vật gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không biết nữa!“Chị Yên Nhi, không phải cảm giác của Linh Hồ tộc các chị rất mạnh sao, không thì chị ra cảm nhận thử xem em là quái vật gì?”“Em đang kiếm chuyện chị đấy. Liễu Yên Nhi không nói gì, lắc đầu.Nếu cô ấy cảm nhận được khí tức của Lục Vân thì đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng trên người Lục Vân chẳng có gì để cảm giác được cả...Cũng không hản là như thế, vẫn cảm nhận được một chút. Chính là hormone nam tính của Lục Vân.Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ nghỉ ngờ.Lúc cô đang cẩn thận tự hỏi thì chợt nhìn thấy trên môi Lục Vân là nụ cười trêu chọc, tiếp theo ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khe thung lũng, cái bụng nhỏ bằng phẳng...“Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại bắt đâu không đứng đắn, giờ là lúc nào rồi còn muốn bóp ngực bà đây?”Liễu Yên Nhi lập tức nổi giận, ngón tay xinh đẹp búng một cái lên trán Lục Vân.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Rồng là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết Long Quốc. Là thứ có dòng máu cao quý, bề trên của tất cả mọi thứ.Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vân, con rồng trong truyền thuyết lại run rẩy sợ hãi, quay về long trụ.Khi ảo ảnh huyết long biến mất, trận pháp xung quanh cũng biến mất theo. Lục Vân thầm tiếc nuối, quá tiếc nuối. Không biết hôm nay bị làm sao, mất hai cơ hội liên tiếp rồi.Một lần là để Hồn Vô Cực mang theo cánh tay kia chạy thoát được, lần thứ hai cũng để long hồn kia chạy được nốt.Cuộc sống quá thất bại! Lục Vân uể oải nghĩ vậy. Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ chửi ầm lên.Người bình thường đụng phải Hồn Vô Cực hoặc là huyết long làm gì còn cơ hội sống sót?Nhưng Lục Vân thì sao? Còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không lấy được cánh tay trái của Thần Thi và nuốt trọn con huyết long kia.Đồ đầu trọc tham lam!Liễu Yên Nhi mãi không lấy lại được tinh thần, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.Cô phát hiện Tiểu Lục Vân là một nhân vật đáng sợ. Đấy là rồng đấy! Bị dọa chạy luôn rồi ư?Liễu Yên Nhi liếm đôi môi khô khốc: “Tiểu Lục Vân, thành thật khai báo, rốt cuộc em là quái thai gì vậy hả?”Lục Vân đang uể oải, nghe Liễu Yên Nhi nói vậy cũng im lặng. Mình là quái vật gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không biết nữa!“Chị Yên Nhi, không phải cảm giác của Linh Hồ tộc các chị rất mạnh sao, không thì chị ra cảm nhận thử xem em là quái vật gì?”“Em đang kiếm chuyện chị đấy. Liễu Yên Nhi không nói gì, lắc đầu.Nếu cô ấy cảm nhận được khí tức của Lục Vân thì đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng trên người Lục Vân chẳng có gì để cảm giác được cả...Cũng không hản là như thế, vẫn cảm nhận được một chút. Chính là hormone nam tính của Lục Vân.Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ nghỉ ngờ.Lúc cô đang cẩn thận tự hỏi thì chợt nhìn thấy trên môi Lục Vân là nụ cười trêu chọc, tiếp theo ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khe thung lũng, cái bụng nhỏ bằng phẳng...“Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại bắt đâu không đứng đắn, giờ là lúc nào rồi còn muốn bóp ngực bà đây?”Liễu Yên Nhi lập tức nổi giận, ngón tay xinh đẹp búng một cái lên trán Lục Vân.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Rồng là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết Long Quốc. Là thứ có dòng máu cao quý, bề trên của tất cả mọi thứ.Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vân, con rồng trong truyền thuyết lại run rẩy sợ hãi, quay về long trụ.Khi ảo ảnh huyết long biến mất, trận pháp xung quanh cũng biến mất theo. Lục Vân thầm tiếc nuối, quá tiếc nuối. Không biết hôm nay bị làm sao, mất hai cơ hội liên tiếp rồi.Một lần là để Hồn Vô Cực mang theo cánh tay kia chạy thoát được, lần thứ hai cũng để long hồn kia chạy được nốt.Cuộc sống quá thất bại! Lục Vân uể oải nghĩ vậy. Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ chửi ầm lên.Người bình thường đụng phải Hồn Vô Cực hoặc là huyết long làm gì còn cơ hội sống sót?Nhưng Lục Vân thì sao? Còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không lấy được cánh tay trái của Thần Thi và nuốt trọn con huyết long kia.Đồ đầu trọc tham lam!Liễu Yên Nhi mãi không lấy lại được tinh thần, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.Cô phát hiện Tiểu Lục Vân là một nhân vật đáng sợ. Đấy là rồng đấy! Bị dọa chạy luôn rồi ư?Liễu Yên Nhi liếm đôi môi khô khốc: “Tiểu Lục Vân, thành thật khai báo, rốt cuộc em là quái thai gì vậy hả?”Lục Vân đang uể oải, nghe Liễu Yên Nhi nói vậy cũng im lặng. Mình là quái vật gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không biết nữa!“Chị Yên Nhi, không phải cảm giác của Linh Hồ tộc các chị rất mạnh sao, không thì chị ra cảm nhận thử xem em là quái vật gì?”“Em đang kiếm chuyện chị đấy. Liễu Yên Nhi không nói gì, lắc đầu.Nếu cô ấy cảm nhận được khí tức của Lục Vân thì đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng trên người Lục Vân chẳng có gì để cảm giác được cả...Cũng không hản là như thế, vẫn cảm nhận được một chút. Chính là hormone nam tính của Lục Vân.Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ nghỉ ngờ.Lúc cô đang cẩn thận tự hỏi thì chợt nhìn thấy trên môi Lục Vân là nụ cười trêu chọc, tiếp theo ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua khe thung lũng, cái bụng nhỏ bằng phẳng...“Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại bắt đâu không đứng đắn, giờ là lúc nào rồi còn muốn bóp ngực bà đây?”Liễu Yên Nhi lập tức nổi giận, ngón tay xinh đẹp búng một cái lên trán Lục Vân.

Chương 945: Đồ đầu trọc tham lam!