Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 1010: Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Mạc Thanh Uyển cảm thấy vô cùng chua xót.Sự đối xử này quá khác biệt.Lúc Lục Vân nhìn thấy cô thì chỉ tỏ vẻ lễ phép khách sáo mà thôi.Nhưng nhìn thấy Vương Băng Ngưng thì như thay đổi thành một người khác vậy, vô cùng cưng chiều.Hai người có vẻ ngoài tương tự, đều rất xinh đẹp nhưng lại bị Lục Vân đối xử khác biệt như vậy khiến Mạc Thanh Uyển cảm thấy không cân bằng.Lữ Khinh Nga nhìn thấy cảnh này thì thầm hò hét trong lòng: Làm tốt lắm. Không có người đàn ông nào có thể chống cự lại một yêu tinh vừa xinh đẹp vừa dính người như thế.“Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?”Mạc Thanh Uyển phát hiện dấu tay trên mặt Lữ Khinh Nga, cô ngạc nhiên hỏi.“Ha ha, không sao, vừa rồi mẹ tự tát mình ấy mà.” Lữ Khinh Nga hơi xấu hổ.“Tự tát mình?”Mạc Thanh Uyển càng thêm ngạc nhiên, từ khi nào mà mẹ cô lại có sở thích tự ngược vậy?Xuyên qua bả vai của Lục Vân, Vương Băng Ngưng cũng nhìn thấy dấu tay đỏ tươi kia, lập tức trèo xuống người hắn, hung dữ nói: “Tiểu Lục Vân, em vừa làm gì mẹ chị vậy?”Cô sẽ không tin chính mẹ mình tự tát bản thân.Cho dù tự tát, khẳng định cũng liên quan đến Lục Vân.Lục Vân nhìn chằm chằm cô nàng này, thầm nghĩ biến sắc nhanh thật, hắn giả vờ buồn rầu: “Haizz, quả nhiên dù thế nào cũng không hơn được quan hệ huyếtthống.”“Đừng diễn nữa, nếu mấy dấu tay này xuất hiện trên mặt em thì chị còn dữ hơn nữa kìa."“Nói mấy lời này trước mặt mẹ chị, thật sự ổn chứ?” “Có gì mà không ổn, không ai được phép đánh em!” Nghe những lời này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.Lục Vân xoa đầu Vương Băng Ngưng, khen ngợi cô: “Chị đúng là đứa con có hiếu mà.”“Đúng vậy... Tiểu Lục Vân, em tìm đánh hả?”Sau đó cùng nhìn về phía Lữ Khinh Nga, muốn nhận được câu trả lời của bà.Lữ Khinh Nga vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, Lục Vân nói đúng, chính là như vậy. Mẹ đã bảo là mẹ tự tát mình rồi mà.”Đột nhiên cả hai không biết nên nói gì mới đúng.Rốt cuộc mẹ của bọn họ hy vọng dính chặt lấy Lục Vân đến mức nào, vậy mà lại dùng cả cách này.

Mạc Thanh Uyển cảm thấy vô cùng chua xót.

Sự đối xử này quá khác biệt.

Lúc Lục Vân nhìn thấy cô thì chỉ tỏ vẻ lễ phép khách sáo mà thôi.

Nhưng nhìn thấy Vương Băng Ngưng thì như thay đổi thành một người khác vậy, vô cùng cưng chiều.

Hai người có vẻ ngoài tương tự, đều rất xinh đẹp nhưng lại bị Lục Vân đối xử khác biệt như vậy khiến Mạc Thanh Uyển cảm thấy không cân bằng.

Lữ Khinh Nga nhìn thấy cảnh này thì thầm hò hét trong lòng: Làm tốt lắm. Không có người đàn ông nào có thể chống cự lại một yêu tinh vừa xinh đẹp vừa dính người như thế.

“Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?”

Mạc Thanh Uyển phát hiện dấu tay trên mặt Lữ Khinh Nga, cô ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha, không sao, vừa rồi mẹ tự tát mình ấy mà.” Lữ Khinh Nga hơi xấu hổ.

“Tự tát mình?”

Mạc Thanh Uyển càng thêm ngạc nhiên, từ khi nào mà mẹ cô lại có sở thích tự ngược vậy?

Xuyên qua bả vai của Lục Vân, Vương Băng Ngưng cũng nhìn thấy dấu tay đỏ tươi kia, lập tức trèo xuống người hắn, hung dữ nói: “Tiểu Lục Vân, em vừa làm gì mẹ chị vậy?”

Cô sẽ không tin chính mẹ mình tự tát bản thân.

Cho dù tự tát, khẳng định cũng liên quan đến Lục Vân.

Lục Vân nhìn chằm chằm cô nàng này, thầm nghĩ biến sắc nhanh thật, hắn giả vờ buồn rầu: “Haizz, quả nhiên dù thế nào cũng không hơn được quan hệ huyết

thống.”

“Đừng diễn nữa, nếu mấy dấu tay này xuất hiện trên mặt em thì chị còn dữ hơn nữa kìa."

“Nói mấy lời này trước mặt mẹ chị, thật sự ổn chứ?” “Có gì mà không ổn, không ai được phép đánh em!” Nghe những lời này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.

Lục Vân xoa đầu Vương Băng Ngưng, khen ngợi cô: “Chị đúng là đứa con có hiếu mà.”

“Đúng vậy... Tiểu Lục Vân, em tìm đánh hả?”

Sau đó cùng nhìn về phía Lữ Khinh Nga, muốn nhận được câu trả lời của bà.

Lữ Khinh Nga vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, Lục Vân nói đúng, chính là như vậy. Mẹ đã bảo là mẹ tự tát mình rồi mà.”

Đột nhiên cả hai không biết nên nói gì mới đúng.

Rốt cuộc mẹ của bọn họ hy vọng dính chặt lấy Lục Vân đến mức nào, vậy mà lại dùng cả cách này.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Mạc Thanh Uyển cảm thấy vô cùng chua xót.Sự đối xử này quá khác biệt.Lúc Lục Vân nhìn thấy cô thì chỉ tỏ vẻ lễ phép khách sáo mà thôi.Nhưng nhìn thấy Vương Băng Ngưng thì như thay đổi thành một người khác vậy, vô cùng cưng chiều.Hai người có vẻ ngoài tương tự, đều rất xinh đẹp nhưng lại bị Lục Vân đối xử khác biệt như vậy khiến Mạc Thanh Uyển cảm thấy không cân bằng.Lữ Khinh Nga nhìn thấy cảnh này thì thầm hò hét trong lòng: Làm tốt lắm. Không có người đàn ông nào có thể chống cự lại một yêu tinh vừa xinh đẹp vừa dính người như thế.“Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?”Mạc Thanh Uyển phát hiện dấu tay trên mặt Lữ Khinh Nga, cô ngạc nhiên hỏi.“Ha ha, không sao, vừa rồi mẹ tự tát mình ấy mà.” Lữ Khinh Nga hơi xấu hổ.“Tự tát mình?”Mạc Thanh Uyển càng thêm ngạc nhiên, từ khi nào mà mẹ cô lại có sở thích tự ngược vậy?Xuyên qua bả vai của Lục Vân, Vương Băng Ngưng cũng nhìn thấy dấu tay đỏ tươi kia, lập tức trèo xuống người hắn, hung dữ nói: “Tiểu Lục Vân, em vừa làm gì mẹ chị vậy?”Cô sẽ không tin chính mẹ mình tự tát bản thân.Cho dù tự tát, khẳng định cũng liên quan đến Lục Vân.Lục Vân nhìn chằm chằm cô nàng này, thầm nghĩ biến sắc nhanh thật, hắn giả vờ buồn rầu: “Haizz, quả nhiên dù thế nào cũng không hơn được quan hệ huyếtthống.”“Đừng diễn nữa, nếu mấy dấu tay này xuất hiện trên mặt em thì chị còn dữ hơn nữa kìa."“Nói mấy lời này trước mặt mẹ chị, thật sự ổn chứ?” “Có gì mà không ổn, không ai được phép đánh em!” Nghe những lời này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.Lục Vân xoa đầu Vương Băng Ngưng, khen ngợi cô: “Chị đúng là đứa con có hiếu mà.”“Đúng vậy... Tiểu Lục Vân, em tìm đánh hả?”Sau đó cùng nhìn về phía Lữ Khinh Nga, muốn nhận được câu trả lời của bà.Lữ Khinh Nga vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, Lục Vân nói đúng, chính là như vậy. Mẹ đã bảo là mẹ tự tát mình rồi mà.”Đột nhiên cả hai không biết nên nói gì mới đúng.Rốt cuộc mẹ của bọn họ hy vọng dính chặt lấy Lục Vân đến mức nào, vậy mà lại dùng cả cách này.

Chương 1010: Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?