Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 800: Mau tới sân bay Mộc Vũ muốn đi rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hai câu này khiến Tô Mộc Vũ không nói nên lời.Đúng vậy, ban đầu chỉ cảm thấy yêu Trần Khiêm, hai người còn phải đi cả một quãng đường rất dài, nhưng Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ sẽ làm gìcho Trần Khiêm.Trần Khiêm vẫn luôn giúp mình, che chở cho mình.Còn mình chưa từng làm gì cho cậu ấy, lần này về, còn không biết phải trái đúng sai hiểu lầm cậu ấy.Chắc cậu ấy rất bận, mà mình còn khiến cậu ấy phải phân tâm.Nói chuyện với Tần Nhã xong thì Tô Mộc Vũ quay về nhà.Suốt buổi chiều, Tô Mộc Vũ không tán dóc cùng với nhóm bạn mà ở trong phòng rầu rĩ không vui.Làm cho nhóm Tô Mông Mông lo lắng không thôi.“Rốt cuộc Mộc Vũ sao vậy? Có phải cô gái kia nói gì Mộc Vũ không? Dù sao thì hai bọn họ nói chuyện cũng hơn một tiếng, chắc chản là đã xảy ra chuyện gì rồi!"“Đúng đấy, từ lúc về đã như vậy rồi!"Tô Mông Mông vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.“Hừ, đi, bọn mình đi hỏi thử xem, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn mình đi tìm cô Tân Nhã kia tính sổI”Các cô gái kéo nhau đến cửa phòng Tô Mộc Vũ.“Mộc Vũ, cậu mở cửa đi, mở cửa ra xem nào!” Tô Mông Mông lo lắng nói.Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra.Chỉ là sau khi mọi người nhìn thấy, thì có hơi nghỉ ngờ.Bởi vì Tô Mộc Vũ đã thu dọn xong hành lý rồi.“Mộc Vũ, cậu làm gì vậy, chúng ta mới về đây chưa được một ngày, cậu đây là?”Ngô Văn Văn hỏi.“Ừ ừ, bọn mình về Cảng Đảo đi!" 'Tô Mộc Vũ nói. “Hả? Giờ luôn?”Mọi người ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Mộc Vũ, Trần Khiêm thì thế nào? Không dễ gì cậu mới về, là vì muốn gặp cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, mặc dù giờ hai cậu đang hiểu lầm nhưng mà tớ thấy Trần Khiêm cũng không phải loại làm chuyện bỉ ổi đó đâu!”“Tớ biết, tớ biết Trần Khiêm không làm, nhưng tớ muốn về Cảng Đảo!”Hốc mắt Tô Mộc Vũ phiếm đỏ, nói. Vừa nãy cô đã trăn trở suy nghĩ rất nhiều.Đúng vậy, lần này mình quả thực không hận Trần Khiêm, chỉ muốn cậu ấy dỗ mình, đơn giản vậy thôi.Nhưng không phải Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ tới những lời Tân Nhã nói.Mình hoàn toàn không làm được gì cho Trần Khiêm cả, ở bên cậu ấy chỉ cản trở cậu ấy thôi. Cho nên Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo, cố gắng trau dồi bản thân.Chỉ có như vậy, cuộc tình này mới có thể cân bằng được.Mấy cô gái cũng không nói gì nữa mà vội vàng thu xếp hành lý, quay về Cảng Đảo với Tô Mộc Vũ.Chỉ có Tô Mông Mông lặng lẽ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Khiêm.“Mau tới sân bay đi, Mộc Vũ muốn đi rồi!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hai câu này khiến Tô Mộc Vũ không nói nên lời.Đúng vậy, ban đầu chỉ cảm thấy yêu Trần Khiêm, hai người còn phải đi cả một quãng đường rất dài, nhưng Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ sẽ làm gìcho Trần Khiêm.Trần Khiêm vẫn luôn giúp mình, che chở cho mình.Còn mình chưa từng làm gì cho cậu ấy, lần này về, còn không biết phải trái đúng sai hiểu lầm cậu ấy.Chắc cậu ấy rất bận, mà mình còn khiến cậu ấy phải phân tâm.Nói chuyện với Tần Nhã xong thì Tô Mộc Vũ quay về nhà.Suốt buổi chiều, Tô Mộc Vũ không tán dóc cùng với nhóm bạn mà ở trong phòng rầu rĩ không vui.Làm cho nhóm Tô Mông Mông lo lắng không thôi.“Rốt cuộc Mộc Vũ sao vậy? Có phải cô gái kia nói gì Mộc Vũ không? Dù sao thì hai bọn họ nói chuyện cũng hơn một tiếng, chắc chản là đã xảy ra chuyện gì rồi!"“Đúng đấy, từ lúc về đã như vậy rồi!"Tô Mông Mông vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.“Hừ, đi, bọn mình đi hỏi thử xem, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn mình đi tìm cô Tân Nhã kia tính sổI”Các cô gái kéo nhau đến cửa phòng Tô Mộc Vũ.“Mộc Vũ, cậu mở cửa đi, mở cửa ra xem nào!” Tô Mông Mông lo lắng nói.Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra.Chỉ là sau khi mọi người nhìn thấy, thì có hơi nghỉ ngờ.Bởi vì Tô Mộc Vũ đã thu dọn xong hành lý rồi.“Mộc Vũ, cậu làm gì vậy, chúng ta mới về đây chưa được một ngày, cậu đây là?”Ngô Văn Văn hỏi.“Ừ ừ, bọn mình về Cảng Đảo đi!" 'Tô Mộc Vũ nói. “Hả? Giờ luôn?”Mọi người ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Mộc Vũ, Trần Khiêm thì thế nào? Không dễ gì cậu mới về, là vì muốn gặp cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, mặc dù giờ hai cậu đang hiểu lầm nhưng mà tớ thấy Trần Khiêm cũng không phải loại làm chuyện bỉ ổi đó đâu!”“Tớ biết, tớ biết Trần Khiêm không làm, nhưng tớ muốn về Cảng Đảo!”Hốc mắt Tô Mộc Vũ phiếm đỏ, nói. Vừa nãy cô đã trăn trở suy nghĩ rất nhiều.Đúng vậy, lần này mình quả thực không hận Trần Khiêm, chỉ muốn cậu ấy dỗ mình, đơn giản vậy thôi.Nhưng không phải Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ tới những lời Tân Nhã nói.Mình hoàn toàn không làm được gì cho Trần Khiêm cả, ở bên cậu ấy chỉ cản trở cậu ấy thôi. Cho nên Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo, cố gắng trau dồi bản thân.Chỉ có như vậy, cuộc tình này mới có thể cân bằng được.Mấy cô gái cũng không nói gì nữa mà vội vàng thu xếp hành lý, quay về Cảng Đảo với Tô Mộc Vũ.Chỉ có Tô Mông Mông lặng lẽ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Khiêm.“Mau tới sân bay đi, Mộc Vũ muốn đi rồi!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hai câu này khiến Tô Mộc Vũ không nói nên lời.Đúng vậy, ban đầu chỉ cảm thấy yêu Trần Khiêm, hai người còn phải đi cả một quãng đường rất dài, nhưng Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ sẽ làm gìcho Trần Khiêm.Trần Khiêm vẫn luôn giúp mình, che chở cho mình.Còn mình chưa từng làm gì cho cậu ấy, lần này về, còn không biết phải trái đúng sai hiểu lầm cậu ấy.Chắc cậu ấy rất bận, mà mình còn khiến cậu ấy phải phân tâm.Nói chuyện với Tần Nhã xong thì Tô Mộc Vũ quay về nhà.Suốt buổi chiều, Tô Mộc Vũ không tán dóc cùng với nhóm bạn mà ở trong phòng rầu rĩ không vui.Làm cho nhóm Tô Mông Mông lo lắng không thôi.“Rốt cuộc Mộc Vũ sao vậy? Có phải cô gái kia nói gì Mộc Vũ không? Dù sao thì hai bọn họ nói chuyện cũng hơn một tiếng, chắc chản là đã xảy ra chuyện gì rồi!"“Đúng đấy, từ lúc về đã như vậy rồi!"Tô Mông Mông vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.“Hừ, đi, bọn mình đi hỏi thử xem, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn mình đi tìm cô Tân Nhã kia tính sổI”Các cô gái kéo nhau đến cửa phòng Tô Mộc Vũ.“Mộc Vũ, cậu mở cửa đi, mở cửa ra xem nào!” Tô Mông Mông lo lắng nói.Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra.Chỉ là sau khi mọi người nhìn thấy, thì có hơi nghỉ ngờ.Bởi vì Tô Mộc Vũ đã thu dọn xong hành lý rồi.“Mộc Vũ, cậu làm gì vậy, chúng ta mới về đây chưa được một ngày, cậu đây là?”Ngô Văn Văn hỏi.“Ừ ừ, bọn mình về Cảng Đảo đi!" 'Tô Mộc Vũ nói. “Hả? Giờ luôn?”Mọi người ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Mộc Vũ, Trần Khiêm thì thế nào? Không dễ gì cậu mới về, là vì muốn gặp cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, mặc dù giờ hai cậu đang hiểu lầm nhưng mà tớ thấy Trần Khiêm cũng không phải loại làm chuyện bỉ ổi đó đâu!”“Tớ biết, tớ biết Trần Khiêm không làm, nhưng tớ muốn về Cảng Đảo!”Hốc mắt Tô Mộc Vũ phiếm đỏ, nói. Vừa nãy cô đã trăn trở suy nghĩ rất nhiều.Đúng vậy, lần này mình quả thực không hận Trần Khiêm, chỉ muốn cậu ấy dỗ mình, đơn giản vậy thôi.Nhưng không phải Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ tới những lời Tân Nhã nói.Mình hoàn toàn không làm được gì cho Trần Khiêm cả, ở bên cậu ấy chỉ cản trở cậu ấy thôi. Cho nên Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo, cố gắng trau dồi bản thân.Chỉ có như vậy, cuộc tình này mới có thể cân bằng được.Mấy cô gái cũng không nói gì nữa mà vội vàng thu xếp hành lý, quay về Cảng Đảo với Tô Mộc Vũ.Chỉ có Tô Mông Mông lặng lẽ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Khiêm.“Mau tới sân bay đi, Mộc Vũ muốn đi rồi!"

Chương 800: Mau tới sân bay Mộc Vũ muốn đi rồi