Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 801: Chưa nói được câu nào thì lại đi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc Trần Khiêm nhận xong cháo cho Tô Tử Nguyệt về.Lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của một số lạ.Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn thì Trần Khiêm đơ người.Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo? Mình còn chưa kịp giải thích với cậu ấy. Lúc này mới vội vã lái xe đến sân bay.Trên đường đi cũng không ngừng gọi cho Tô Mộc Vũ.Kết quả, Tô Mộc Vũ không nghe máy.Cho đến khi tới bên ngoài sân bay, lúc thấy máy bay đang từ từ cất cánh.Trần Khiêm lo lắng điều động máy bay trực thăng đuổi theo.Ting. Lúc này điện thoại có một tin nhắn mới.Là Tô Mộc Vũ gửi tới.“Trần Khiêm, tớ về Cảng Đảo trước đây. Có một số chuyện cậu không cần phải giải thích với tớ, bởi vì tớ tin cậu. Trước đây, tớ chỉ vì ghen tuông, giận dỗi muốn cậu dỗ dành tớ, mà không nghĩ đến cảm nhận của cậu! Trước hết cậu đừng tìm tớ, cho tớ chút thời gian! Mộc Vũ mãi yêu cậu!”Đọc xong tin nhắn, Trần Khiêm lo lắng gãi đầu. Đây là ý gì nhỉ? Sao tự dưng Mộc Vũ lại nói những lời này?Trần Khiêm đánh vô lăng, nghĩ, lâu vậy rồi không gặp, chưa nói được câu nào thì lại đi rồi.Lúc Trần Khiêm quay về bệnh viện, tâm trạng cũng hơi phiền muộn.Đành phải để Tô Tử Nguyệt tư vấn một chút.Tin nhắn này có ý gì, Tô Mộc Vũ muốn chia tay với anh hay là thế nào?Sau đó Tô Tử Nguyệt cười.“Đây không phải chia tay, cậu không thấy chị dâu sợ cậu nghĩ nhiều nên thêm vào câu mãi yêu cậu à. Cũng có nghĩa là chị dâu chỉ muốn yên tĩnh một khoảng thời gian thôi!”. Ôi, nói tóm lại là vẫn giận mình còn gì.Nếu không giúp Tân Nhã thì Mộc Vũ cũng sẽ không thấy cảnh tượng đó, vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!Nhưng Mộc Vũ đã nói là cậu ấy muốn yên tĩnh một thời gian, mình cũng sẽ không làm phiền cậu ấy.Đợi sau khi mình đến Thục Xuyên tìm được Mộng Hân rồi thì mình sẽ đến Cảng Đảo tìm cậu ấy vậy.Cứ thế, qua ngày hôm sau.Trần Khiêm, Tô Tử Nguyệt, tất nhiên có cả ông 'Tân Nhất Phàm nữa, ngồi tàu cao tốc đi Thục Xuyên.Lần này, Trần Khiêm đi chủ yếu là để tìm người. Với cả lúc đầu chị anh cũng có đầu tư nho nhỏ ở Thục Xuyên, chắc là giờ chị đã quên mất rồi.Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho anh biết. Vừa hay có chỉ viện, đồng thời bỏ ra tiền và mối quan hệ để tìm một người, chắc là sẽ không mất quá nhiều thời gian.“Ông Tần, ông ăn trái cây đi! Cháu gọt cho ông này.Tô Tử Nguyệt vẫn còn hơi yếu.Nhưng rõ ràng rất cảm kích Tân Nhất Phàm đã cứu mình, trên đường đi chăm sóc Trần Khiêm với Tân Nhất Phàm rất chu đáo.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc Trần Khiêm nhận xong cháo cho Tô Tử Nguyệt về.Lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của một số lạ.Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn thì Trần Khiêm đơ người.Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo? Mình còn chưa kịp giải thích với cậu ấy. Lúc này mới vội vã lái xe đến sân bay.Trên đường đi cũng không ngừng gọi cho Tô Mộc Vũ.Kết quả, Tô Mộc Vũ không nghe máy.Cho đến khi tới bên ngoài sân bay, lúc thấy máy bay đang từ từ cất cánh.Trần Khiêm lo lắng điều động máy bay trực thăng đuổi theo.Ting. Lúc này điện thoại có một tin nhắn mới.Là Tô Mộc Vũ gửi tới.“Trần Khiêm, tớ về Cảng Đảo trước đây. Có một số chuyện cậu không cần phải giải thích với tớ, bởi vì tớ tin cậu. Trước đây, tớ chỉ vì ghen tuông, giận dỗi muốn cậu dỗ dành tớ, mà không nghĩ đến cảm nhận của cậu! Trước hết cậu đừng tìm tớ, cho tớ chút thời gian! Mộc Vũ mãi yêu cậu!”Đọc xong tin nhắn, Trần Khiêm lo lắng gãi đầu. Đây là ý gì nhỉ? Sao tự dưng Mộc Vũ lại nói những lời này?Trần Khiêm đánh vô lăng, nghĩ, lâu vậy rồi không gặp, chưa nói được câu nào thì lại đi rồi.Lúc Trần Khiêm quay về bệnh viện, tâm trạng cũng hơi phiền muộn.Đành phải để Tô Tử Nguyệt tư vấn một chút.Tin nhắn này có ý gì, Tô Mộc Vũ muốn chia tay với anh hay là thế nào?Sau đó Tô Tử Nguyệt cười.“Đây không phải chia tay, cậu không thấy chị dâu sợ cậu nghĩ nhiều nên thêm vào câu mãi yêu cậu à. Cũng có nghĩa là chị dâu chỉ muốn yên tĩnh một khoảng thời gian thôi!”. Ôi, nói tóm lại là vẫn giận mình còn gì.Nếu không giúp Tân Nhã thì Mộc Vũ cũng sẽ không thấy cảnh tượng đó, vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!Nhưng Mộc Vũ đã nói là cậu ấy muốn yên tĩnh một thời gian, mình cũng sẽ không làm phiền cậu ấy.Đợi sau khi mình đến Thục Xuyên tìm được Mộng Hân rồi thì mình sẽ đến Cảng Đảo tìm cậu ấy vậy.Cứ thế, qua ngày hôm sau.Trần Khiêm, Tô Tử Nguyệt, tất nhiên có cả ông 'Tân Nhất Phàm nữa, ngồi tàu cao tốc đi Thục Xuyên.Lần này, Trần Khiêm đi chủ yếu là để tìm người. Với cả lúc đầu chị anh cũng có đầu tư nho nhỏ ở Thục Xuyên, chắc là giờ chị đã quên mất rồi.Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho anh biết. Vừa hay có chỉ viện, đồng thời bỏ ra tiền và mối quan hệ để tìm một người, chắc là sẽ không mất quá nhiều thời gian.“Ông Tần, ông ăn trái cây đi! Cháu gọt cho ông này.Tô Tử Nguyệt vẫn còn hơi yếu.Nhưng rõ ràng rất cảm kích Tân Nhất Phàm đã cứu mình, trên đường đi chăm sóc Trần Khiêm với Tân Nhất Phàm rất chu đáo.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc Trần Khiêm nhận xong cháo cho Tô Tử Nguyệt về.Lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của một số lạ.Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn thì Trần Khiêm đơ người.Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo? Mình còn chưa kịp giải thích với cậu ấy. Lúc này mới vội vã lái xe đến sân bay.Trên đường đi cũng không ngừng gọi cho Tô Mộc Vũ.Kết quả, Tô Mộc Vũ không nghe máy.Cho đến khi tới bên ngoài sân bay, lúc thấy máy bay đang từ từ cất cánh.Trần Khiêm lo lắng điều động máy bay trực thăng đuổi theo.Ting. Lúc này điện thoại có một tin nhắn mới.Là Tô Mộc Vũ gửi tới.“Trần Khiêm, tớ về Cảng Đảo trước đây. Có một số chuyện cậu không cần phải giải thích với tớ, bởi vì tớ tin cậu. Trước đây, tớ chỉ vì ghen tuông, giận dỗi muốn cậu dỗ dành tớ, mà không nghĩ đến cảm nhận của cậu! Trước hết cậu đừng tìm tớ, cho tớ chút thời gian! Mộc Vũ mãi yêu cậu!”Đọc xong tin nhắn, Trần Khiêm lo lắng gãi đầu. Đây là ý gì nhỉ? Sao tự dưng Mộc Vũ lại nói những lời này?Trần Khiêm đánh vô lăng, nghĩ, lâu vậy rồi không gặp, chưa nói được câu nào thì lại đi rồi.Lúc Trần Khiêm quay về bệnh viện, tâm trạng cũng hơi phiền muộn.Đành phải để Tô Tử Nguyệt tư vấn một chút.Tin nhắn này có ý gì, Tô Mộc Vũ muốn chia tay với anh hay là thế nào?Sau đó Tô Tử Nguyệt cười.“Đây không phải chia tay, cậu không thấy chị dâu sợ cậu nghĩ nhiều nên thêm vào câu mãi yêu cậu à. Cũng có nghĩa là chị dâu chỉ muốn yên tĩnh một khoảng thời gian thôi!”. Ôi, nói tóm lại là vẫn giận mình còn gì.Nếu không giúp Tân Nhã thì Mộc Vũ cũng sẽ không thấy cảnh tượng đó, vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!Nhưng Mộc Vũ đã nói là cậu ấy muốn yên tĩnh một thời gian, mình cũng sẽ không làm phiền cậu ấy.Đợi sau khi mình đến Thục Xuyên tìm được Mộng Hân rồi thì mình sẽ đến Cảng Đảo tìm cậu ấy vậy.Cứ thế, qua ngày hôm sau.Trần Khiêm, Tô Tử Nguyệt, tất nhiên có cả ông 'Tân Nhất Phàm nữa, ngồi tàu cao tốc đi Thục Xuyên.Lần này, Trần Khiêm đi chủ yếu là để tìm người. Với cả lúc đầu chị anh cũng có đầu tư nho nhỏ ở Thục Xuyên, chắc là giờ chị đã quên mất rồi.Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho anh biết. Vừa hay có chỉ viện, đồng thời bỏ ra tiền và mối quan hệ để tìm một người, chắc là sẽ không mất quá nhiều thời gian.“Ông Tần, ông ăn trái cây đi! Cháu gọt cho ông này.Tô Tử Nguyệt vẫn còn hơi yếu.Nhưng rõ ràng rất cảm kích Tân Nhất Phàm đã cứu mình, trên đường đi chăm sóc Trần Khiêm với Tân Nhất Phàm rất chu đáo.